Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Vào ngày cuối cùng, Đinh Mộ gọi công ty chuyển nhà đến chở sô pha, bàn ghế, tủ quần áo và giường của phòng bọn trẻ đi.


Trước kia, khi dọn vào ở, đồ đạc nội thất cô mua đều là những thương hiệu chất lượng tốt, sắp đến ngày tận thế rồi, đương nhiên cô phải tiết kiệm tiền bạc để mua lương thực và vật tư.


Chiếc xe đi lại của cô dưới tầng hầm đã được cất vào không gian từ trước, không bỏ sót thứ gì cả.


Trước khi ra ngoài, cô cất tủ quần áo và giường trong phòng của mình vào không gian, khóa cửa lại.


Căn hộ 1701 tòa nhà 5, khu Đông Châu Nhất Hào, từ nay sẽ là nhà mới của họ.


Sau nhiều ngày dọn dẹp bên trong bên ngoài, cuối cùng bọn họ cũng ổn định chỗ ở.


Bên ngoài trời mưa rả rích, hơi ẩm tràn ngập trong không khí.


Cô mở máy sấy, cho những bộ quần áo đã phơi mấy ngày không khô vào.


Đinh Mộ chuẩn bị đi chợ mua thức ăn, thời gian chuyển nhà, mỗi bữa ăn cô chỉ nấu mì, sủi cảo đông lạnh cho xong bữa nên mọi người đều cảm thấy rất nhạt miệng.


Trong bãi đỗ xe, một cặp vợ chồng già xách nhiều túi lớn nhỏ, tay còn đẩy xe đẩy từ xa đi về phía Đinh Mộ.


Đinh Mộ quen người phụ nữ, là bà Vương cô gặp ở chợ nông sản lần trước.


“Bà Vương, bà mua nhiều đồ vậy à!” Khi người đến gần, Đinh Mộ chủ động chào hỏi, xe đẩy của hai người chất đầy mấy bao gạo và bột mì.


Thấy là Đinh Mộ, bà Vương nở nụ cười.

“Hóa ra là Tiểu Đinh à, không cần không cần đâu, những thứ này không nặng, mấy thứ nặng đều ở trên xe đẩy, đẩy xe không tốn sức, cháu chuyển nhà đến đây ở rồi à!”

“Vâng, mấy ngày trước mới chuyển đến.



“Chí Viễn, đây là tiểu Đinh lần trước đã giúp đỡ đưa tôi về nhà đó, đây là chồng bà, Lâm Chí Viễn.

” Bà Vương kéo người đàn ông bên cạnh giới thiệu với Đinh Mộ.


“Chào chú Lâm!”

Lâm Chí Viễn mỉm cười gật đầu lịch sự với Đinh Mộ.


Bà Vương liếc nhìn Lâm Chí Viễn, cẩn thận nhìn xung quanh rồi kéo tay Đinh Mộ sang một bên khẽ nói: “Tiểu Đinh, cháu nghe bà nói này, khoảng thời gian này cháu nên mua nhiều lương thực trữ ở nhà đi, bây giờ thời tiết không tốt, hay mưa, lỡ ngày nào đó không ra ngoài được thì trong nhà cũng không đến nỗi hết lương thực để ăn.



Hồi chuông cảnh báo trong lòng Đinh Mộ vang lên, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ.


“Con trai bà ở Bắc Kinh gọi về, bảo ông bà mua đủ lương thực ăn trong vài tháng, nói rằng thời tiết sẽ ngày càng tồi tệ hơn, đến lúc đó không nên ra ngoài nữa.

” Thấy Đinh Mộ nghi ngờ, bà Vương giải thích thêm.


Còn không đợi Đinh Mộ đáp lời, đã nghe thấy Lâm Chí Viễn mở miệng thúc giục.


Nhìn theo cặp vợ chồng già vội vã rời đi, Đinh Mộ lâm vào suy tư.

Chồng bà Vương tên Lâm Chí Viễn, con trai làm việc ở Bắc Kinh.


Vậy thì Lâm Chí Viễn này chính là người mà lúc trước Mai Ngạn Quân đã nói, chính là lãnh đạo cũ của anh, con trai làm việc trong một bộ phận quan trọng ở Bắc Kinh.


Nhìn như vậy, thông tin vợ chồng bà Vương có được từ phía chính phủ thì ở bên ngoài vẫn chưa biết.


Chính phủ có thể dự đoán được thiên tai, không công khai là vì sợ gây hoang mang đúng không? Thế thì ngày tận thế thực sự sắp đến rồi, nghĩ đến điểm này, Đinh Mộ bỗng cảm thấy lo lắng.


Bà Vương biết ơn nên mới âm thầm nhắc nhở khiến cô vô cùng cảm kích.




Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương