Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Buổi tối, Đinh Mộ đang ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng mở khóa, cô giật mình tỉnh dậy, sau khi uống nước linh tuyền, ngũ quan của cô trở nên nhạy bén hơn nhiều.

Là Mai Ngạn Quân đã về, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã mười một giờ năm mươi phút tối, Đinh Mộ nằm xuống giường tiếp tục ngủ.

Không lâu sau, cô cảm nhận được một người mang hơi nước nằm bên cạnh, cô đưa tay vòng quanh eo anh, người bên cạnh nắm lấy tay cô rồi thuận thế đè lên người cô.

Đinh Mộ cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ lăn tăn trong sóng dữ, vừa mới sóng yên biển lặng, lại bị đè xuống chơi một ván bài khác.

Tỉnh dậy đã là mười giờ sáng, hai đứa nhỏ đang ở trong thư phòng, Mai Vũ Văn đang đọc sách tranh, Mai Đóa đang vẽ tranh.

Mai Đóa ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Mộ đứng trước cửa thư phòng, nũng nịu nói với cô: “Mẹ ơi, cha hấp bánh bao và nấu sữa đậu nành cho bữa sáng đó ạ, cha để trong bếp, mẹ đánh răng xong nhớ ngoan ngoãn ăn sáng nhé.”

Tên khốn nạn, một bữa sáng có thể bù đắp được ư? Đinh Mộ lết hai chân mềm nhũn, hung hăng nghĩ.

Ăn sáng xong, Đinh Mộ định hôm nay sẽ nấu một số thức ăn tiện lợi cho vào không gian dự trữ, nghĩ ngợi một lúc, cô quyết định làm món sushi mà các con thích ăn.

Sushi có cơm, rau, thịt, dinh dưỡng cân bằng, hơn nữa khi không tiện nấu nướng trong thời kỳ tận thế, có thể lấy ra ăn trực tiếp, không tỏa ra mùi nồng nặc, không gây chú ý.

Nói là làm, Đinh Mộ buộc tạp dề, lấy ra một túi gạo ngọc trai, thậm chí cả nồi cơm điện cũ đã bị đào thải trong nhà cũng được lôi ra rửa sạch, nấu bốn năm nồi cơm, nồi áp suất hầm thịt nạc để xào ruốc, xá xíu, tôm, dăm bông, trứng, hải sản, rau củ, hạt ngô, rong biển...!và nhiều loại khác.

Cô làm không ngừng nghỉ từ trưa, đến chiều mới hoàn thành, bữa trưa trực tiếp ăn sushi luôn.

Nhìn những hộp sushi xếp chồng lên nhau trên giá trong không gian, lòng Đinh Mộ tràn đầy cảm giác thành tự.

Vươn vai, cô nằm dài trên ghế sô pha lướt điện thoại, chuông điện thoại reo, là Mai Ngạn Quân gọi đến, cô bấm nút nghe.

“Mộ Mộ, tối nay anh không về ăn cơm, em không cần nấu cơm cho anh đâu.

Ngoài ra tối nay 9 giờ anh sẽ đợi em ở cổng tiểu khu, anh sẽ đưa em đi đến một nơi.”

“Đi đâu?” Đinh Mộ hỏi.

“Trong điện thoại không thể nói rõ, đến lúc đó anh sẽ nói với em.”

Cúp máy, Đinh Mộ định ngủ một lát, Mai Ngạn Quân thần thần bí bí không biết lại đang chuẩn bị gì.

Buổi tối còn có hoạt động, Đinh Mộ dỗ dành hai đứa nhỏ ngủ từ sớm.

Bên ngoài vẫn đang mưa, Đinh Mộ thay quần áo tiện hành động, cô và Mai Ngạn Quân là vợ chồng già, cô biết rõ lúc này anh hẹn cô ra ngoài không phải đi hẹn hò.

Cô mở dù bước ra khỏi tiểu khu thì nhìn thấy chiếc Hummer của Mai Ngạn Quân đỗ bên đường.

Đóng ô rồi lên xe, thắt dây an toàn, Đinh Mộ hỏi: “Mai tiên sinh, tối thế này anh dẫn em đi chơi ở đâu vậy?”

“Bến tàu Ngư Nhân.” Trời mưa tầm nhìn không tốt, Mai Ngạn Quân tập trung lái xe, trả lời đơn giản.

Đinh Mộ suy nghĩ về địa điểm này trong đầu, “Bến cảng đã sớm bị bỏ hoang đó à?”

“Ừ, ở đó có những thứ hay ho.

Đường hơi xa, em cứ ngủ một lát, đến nơi anh sẽ gọi.” Mai Ngạn Quân ân cần nói.

Đinh Mộ gật đầu, để không làm phiền anh lái xe, cô không nói gì thêm, dựa vào ghế tựa, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.


Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương