Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Trong lúc hầm thịt, cô bắt đầu nhào bột, làm bánh nhiều lớp bằng lò nướng điện, có vị hành thơm, ngũ vị hương, nhân đậu nhuyễn, vị mặn.


Hầm thịt xong cũng đến giờ ăn trưa, trưa ăn bánh nhiều thành với món khi, ba loại món kho khác nhau, cô múc mỗi loại một ít rồi xào thêm một dĩa rau xanh, nấu canh trứng rong biển đơn giản, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.


Nghĩ đến vấn đề dinh dưỡng của con, Đinh Mộ chợt nhớ ra mình đã quên mua sữa và một số thực phẩm chức năng.


Khi ăn cơm, cô nói với Mai Ngạn Quân: “Em quên mua sữa, canxi và vitamin rồi, chiều nay em sẽ đi mua.



Mai Ngạn Quân khẽ nhíu mày, nói với giọng nghiêm túc: “Anh sẽ tìm cách liên hệ, bão sắp đến rồi, em và các con cứ ở nhà đừng đi đâu hết.



Hai anh em đang định lên tiếng bỗng im lặng, ngoan ngoãn cầm bát lên húp canh.


“Anh không đến đơn vị à?” Đinh Mộ cắn một miếng bánh hành rồi nhai kỹ, ngon tuyệt! Tay nghề của cô lại tiến bộ rồi.


“Ừ, chiều nay anh không đi.



Mai Ngạn Quân gắp một miếng thịt bò kho bóng loáng màu đỏ, cho vào miệng nhẹ nhàng nhai, đậm đà dai ngon, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, anh tiếp tục nói: “Đúng rồi, nhà mình còn bao nhiêu tiền?”

“Còn 200 vạn trong tài khoản, em đã rút ra 50 vạn tiền mặt.



“Chiều nay anh sẽ đi rút thêm 30 vạn tiền mặt nữa, ngoài ra thì trong thời gian này em xem còn cần mua gì thì chúng ta phải mua nhanh, nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết, em đùng ra ngoài nữa.



“Được, em nghe anh.

” Rất may mắn, kiếp này có người cùng chia sẻ gánh nặng với cô.


Ăn trưa xong, Mai Ngạn Quân cầm chìa khóa xe ra ngoài, Đinh Mộ bận rộn cả sáng dắt hai anh em Mai Đóa vào phòng ngủ trưa.


Ngủ dậy, Đinh Mộ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời âm u, bầu trời tối sầm lại, cô tưởng trời đã tối nên cầm điện thoại lên xem, thì mới hơn ba giờ chiều.


Cô bước ra ban công, mở cửa sổ, bầu trời đầy mây đen, đen kịt đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào, trời nóng hầm hập như cái nồi hấp khổng lồ, không có một cơn gió nào, bão “Ác bá” sắp đến rồi.


Đám người đi trên đường đằng xa ánh mắt hoang mang, bọn họ xách mấy cái túi to túi nhỏ hối hả về nhà, bước chân nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng sự thay đổi của bầu trời.


Bỗng nhiên, một cơn gió thổi nhẹ, mang theo những hạt mưa to, tiếp theo đó là một trận mưa như trút nước từ trên trời rơi xuống, mọi người la hét, vội vã né tránh.


Đinh Mộ đóng cửa sổ bước vào nhà, bật tivi chuyển đến kênh tin tức.


Tin tức đang phát đi, bão “Ác bá” đã đổ bộ vào các khu vực ven biển trong nước vào lúc ba giờ chiều nay, sức gió mạnh nhất gần tâm bão đạt cấp 15, hầu hết các khu vực có mưa lớn, cục bộ có mưa đặc biệt lớn!

Nghĩ đến Mai Ngạn Quân vẫn đang ở ngoài, cô cầm điện thoại lên, reo mười mấy giây thì có người bắt máy.

“Chồng ơi, bão đến rồi đó, anh đang ở đâu?”

Giọng Mai Ngạn Quân trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Đến cổng tiểu khu rồi, sắp về đến nhà, em đừng lo lắng!”

Gác máy, trong lòng cô thở phào một hơi.


Tivi vẫn tiếp tục phát những tin tức liên quan đến bão, camera quay cảnh mọi người đang vội vã đến siêu thị mua sắm thực phẩm và đồ dùng trước khi bão đến.


Có thể thấy gần như ai cũng đẩy một chiếc xe đẩy, bên trong là những túi gạo, bột mì, mì gói và các loại thực phẩm khác.


Khu vực kệ thực phẩm ăn liền, lẩu tự nấu và mì gói đã bị càn quét sạch sẽ, chỉ còn lại mì dưa cải chua là còn.




Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương