Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Nhóm người Đinh Mộ đều đã mệt mỏi, còn đối phương có năm người đàn ông mặc trang phục màu đen, đầu để kiểu đầu đinh giống nhau, lần lượt bước xuống từ hai chiếc xe, trên tay mỗi người đều cầm một cây súng ống.

“Anh Quân, năm người vệ sĩ này nhìn giống như đã được đào tạo bài bản.

” Trương Bằng Phi nhỏ giọng nói.

Đối phương đứng cách nơi nhóm Đinh Mộ đứng hai mét, một người đàn ông cắt đầu đinh dẫn đầu, trầm giọng nói: “Không biết mọi người là người ở đâu?”
Đầu Trọc sờ cái đầu tròn của mình, nhìn anh ta nở nụ cười xấu xa: “Tôi vẫn chưa hỏi mấy người là ai đâu đấy?”
Người đàn ông đầu đinh tỏ ra rất ngạc nhiên, sau đó coi như không có chuyện gì nói: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi đây, cũng không có ý mạo phạm, mọi người đừng hiểu lầm.


“Thật khéo, chúng tôi cũng đi ngang qua chỗ này và chuẩn bị nghỉ chân ở đây.

” Sau đó Đầu Trọc lại nói: “Nếu mọi người cũng đi ngang qua, vậy thì chúng tôi lập tức tránh đi để mọi người nhanh chóng rời đi nhé?”
Liếc mắt nhìn thấy mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, người đàn ông đầu đinh lạnh lùng nói: “Thật ra chúng tôi cũng rất thích chỗ thung lũng này, muốn cắm trại tối nay ở đây.


“Thật ngại quá, mọi chuyện đều phải có thứ tự đến trước và sau, chỗ này là do chúng tôi tìm thấy trước, mọi người đi tìm chỗ khác đi.

” Trời cũng đã tối, Đinh Mộ không muốn tiếp tục tranh cãi với anh ta nữa mà thẳng thừng bảo họ rời đi đến chỗ khác.

“Tôi thấy chỗ này cũng rất lớn, cho dù có chứa thêm đoàn xe của tôi cũng rất thoải mái.

” Người đàn ông liếc mắt nhìn thấy nhóm người Đinh Mộ đã dựng xong lều trại.

Đinh Mộ khẽ nâng khẩu súng tự động trong tay lên, ánh mắt lạnh lùng: “Ngoài chỗ thung lũng này ra, mấy người muốn đi đến chỗ nào thì tuỳ.


Thấy cô không chịu nhường một chút nào, người đàn ông đầu đinh cũng không muốn mối quan hệ của hai bên căng thẳng như vậy, anh ấy thử nói: “Hay là chúng ta vẽ một đường ranh giới, sẽ không vượt qua ranh giới của nhau, cô thấy thế nào?”
Nói xong, anh ấy đưa mắt nhìn Mai Ngạn Quân.

Rõ ràng rằng người đàn ông không nói bất kỳ một điều gì này mới chính là người đứng đầu.

Quét mắt nhìn năm người cùng với vũ khí trên tay của họ, Mai Ngạn Quân không trả lời mà hỏi ngược lại: “Mấy người từ đâu tới đây và chuẩn bị đi hướng nào?”
“Chúng tôi đến từ Dương Thành và muốn đi Tây Bắc.

” Người đàn ông thành thật nói.

Dương Thành? Đinh Mộ thầm nghĩ, chẳng lẽ những vết xe mà họ nhìn thấy lúc trước là của bọn họ?
“Dương Thành ư?”
Mai Ngạn Quân cũng rất kinh ngạc.

Từ lúc rời đi đến giờ cũng đã hơn một năm, rất lâu rồi anh mới nghe thấy tên thành phố này.

“Mai Ngạn Quân, anh Quân ư?”
Nhưng vào lúc này, phía đối phương có người đột nhiên gọi tên Mai Ngạn Quân.

Mai Ngạn Quân nhìn về phía âm thanh tìm kiếm thì thấy một thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng lại có tinh thần sáng láng bước ra.

Anh cẩn thận quan sát thì cảm thấy rất quen.

Anh ấy là Chung Ngọc, từng là đội viên cũ trong đội của anh.

“Anh Quân, thật sự là anh! Em là Chung Ngọc đây.

” Chung Ngọc vui vẻ cười nói.

Giống nhớ tới điều gì, anh ấy vội vàng kéo người đàn ông ở bên cạnh: “Lưu Dương Hạo, anh có còn nhớ anh Quân không?”
Mai Ngạn Quân nhíu mày, nhưng khi vừa định nói gì thì Bình An với Thiểm Điện nhanh chóng chạy vụt qua anh, lần lượt nhào lên người hai người họ.

Chúng vui mừng phe phẩy cái đuôi và liên tục liếm tay với mặt của hai người họ.

“Là Bình An với Thiểm Điện! Chúng mày vẫn còn sống!” Chung Ngọc ôm chầm lấy hai con chó, trong mắt giống như có nước mắt.

Những chú chó trung thành dù qua nhiều năm nhưng vẫn nhớ rõ những người từng huấn luyện chúng.

Đi phía sau còn có Lam Vũ đang cầm súng bắn tỉa, Lý Gia Minh với Trương Bằng Phi đang cầm súng tự động, và cả Diêu Nghiêu đang ôm súng bắn hoả tiễn đều cùng đi lên.




Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương