Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Khi nước dâng cao, điện trong tiểu khu bị cắt, Mai Ngạn Quân không còn ra ngoài nữa.


Khi mực nước trong tiểu khu dâng cao đến ngang đùi, chính quyền địa phương đã nhanh chóng triển khai công tác cứu hộ theo từng khu phố, ưu tiên chuyển những người dân có nhà bị ngập nước đến các điểm tập trung tạm thời.


Để đảm bảo đời sống cho người dân, chính quyền bố trí tổ chức bán hàng 3 ngày một lần bằng xuồng cứu sinh tại cổng tiểu khu, cung cấp nhu yếu phẩm cho người dân có nhu cầu mua.


Đinh Mộ và Mai Ngạn Quân cũng quyết định đi theo dòng người ra cổng tiểu khu để mua lương thực và rau củ.


Cô mặc quần dài, túm gọn ống quần, đi giày thể thao lội nước, theo sau Mai Ngạn Quân đi về phía cổng tiểu khu.


Chiếc xuồng cứu sinh chở đầy lương thực và nhu yếu phẩm neo đậu tại khu vực sảnh bán hàng trong cổng tiểu khu, người ta bu đầy xung quanh bốn chiếc xuồng cứu sinh, sau nửa tháng mưa lớn, nhiều gia đình đã cạn kiệt lương thực.


Chỉ thấy một chiếc xuồng cứu hộ chở đầy gạo 30 cân được bọc bằng màng nilon, những chiếc khác chở thịt, rau củ và mì khô đóng túi, rau chủ yếu là cải trắng, khoai tây, hành tây , không có rau xanh.


Bốn nhân viên xã khu lần lượt cân, thu tiền, giúp đỡ giao hàng, thanh toán toán, có thể trả bằng di động hoặc tiền mặt.


Hai người bước về phía trước vài bước, vợ chồng chen vào đám đông.


Chỉ nghe thấy các bà, các ông trong đám đông mồm năm miệng mười mặc cả, lúc thì chê rau ít, lúc thì chê thịt quá mỡ!

Các nhân viên công tác xã khu la hét đến mức cổ họng khàn đi, cho nên một người dùng loa phóng thanh trả lời câu hỏi của đám đông hết lần này đến lần khác.


“Giá cả đều do chính phủ quy định, chúng tôi chỉ là nhân viên công tác xã khu phụ trách cân và thu tiền, khi mua hàng đừng vây kín, để những người có nhu cầu đằng sau mua!”

“Dì ơi, dì đừng nhặt rau nữa, dì nhặt một lá thì lãng phí một lá, rau xanh bây giờ đắt đỏ lắm.



“Bão đã làm sập nhà kính trồng rau của nông dân trồng rau rồi, trời mưa lâu như vậy, rau xanh đã không còn nhiều nữa, cho dù nơi khác có thì cũng không thể vận chuyển đến đây được vì đường xá ngập cả rồi.



!

Mai Ngạn Quân cao lớn khỏe mạnh, anh mua một bao gạo, 5 cân thịt ba chỉ, 3 cân hành tây và 3 cân bắp cải.

Sau khi thanh toán bằng điện thoại, Đinh Mộ xách rau, còn Mai Ngạn Quân vác gạo, cả hai chuẩn bị rời đi.


“Chàng trai, tiện thể thanh toán giúp tôi nhé, tôi không mang theo tiền ra ngoài.

” Một bà thím hơn 50 tuổi túm lấy ống tay áo mưa của Mai Ngạn Quân, mở miệng nói.


Đinh Mộ ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, quen à?

Mai Ngạn Quân lắc đầu, anh rút cánh tay mình lại rồi nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi không quen bà, nhân viên công tác sẽ không rời đi nhanh như vậy, bà có thể về nhà lấy tiền rồi quay lại mua!”

Bà thím không chịu thua, tiếp tục mặt dày không biết xấu hổ nói: “Tôi ở ngay tầng 3 dưới nhà hai người đó, mỗi ngày ra ra vào vào tôi cũng từng gặp cậu mấy lần, mọi người tầng trên tầng dưới nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải.




Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương