Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Mai Ngạn Quân không nói nên lời, nhưng Đinh Mộ kéo anh ra xa, chiến lực mười phần đáp trả: “Anh ấy đã nói không quen bà rồi mà, dựa vào đâu chúng tôi phải trả tiền cho bà chứ? Bà có thời gian đứng đây nói chuyện thì đi mấy bước đã về nhà lấy được rồi đó.



Nói xong, cô kéo Mai Ngạn Quân định rời đi, túi thịt và rau trên tay siết tay cô đau nhức.


“Haiz, cô gái này đúng là không có tình người, về nhà tôi sẽ trả lại cho cô, vậy còn không được hả?” Bà thím tiếp tục lừa đảo.


“Tôi thấy bà đã đi xin tiền của mấy nhà hàng xóm rồi đó, không có tiền thì đừng xuống mua lương thực, dứt khoát ở nhà chết đói cho xong, ra ngoài làm trò xấu hổ như vậy, cả ngày chỉ muốn ăn chực, ăn cũng phí.

” Một người phụ nữ bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng.


Giọng nói này rất quen thuộc, Đinh Mộ quay đầu lại nhìn, là cô ấy!

Mai Ngạn Quân nhìn thấy người phụ nữ này cũng sững sờ, trong mắt lộ vẻ không thể tin được.


Những người xung quanh khác đều mồm năm miệng mười chỉ trỏ vào bà thím.


“Đúng là già còn không nên nết, vật tư do chính phủ quyên góp, nhân viên công tác vất vả mang đến đây, vậy mà có người lại muốn ăn chực.



“Đúng là vặt lông dê vặt đến trên đầu chính phủ luôn rồi, đúng là không biết xấu hổ!”

“Nhìn khuôn mặt chanh chua cay nghiệt kia thì biết ngay không phải người tốt!”

!

Bà thím nghe không nổi nữa đành phải lủi lủi chen ra khỏi đám đông.


Kiếp trước, khi băng tuyết tan, lũ rút, thời tiết trở nên nắng nóng, cô đã đưa con trai và con gái đến cơ sở tái định cư tạm thời của chính phủ.


Người phụ nữ này tên Dương Thiến Vân, đời trước bọn họ quen biết ở căn cứ tái định cư của chính phủ.

Tại căn cứ tái định cư, Dương Thiến Vân và con trai cô ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều.


Mỗi khi cô và con trai đi kiếm thức ăn, Dương Thiến Vân sẽ trông chừng con gái cô, còn chia cho mấy đứa nhỏ một chút thức ăn và nước uống.


Trong hoàn cảnh mà tất cả mọi người đều gặp nguy hiểm như vậy, hầu hết mọi người đều nghiến răng chịu đựng, có thể gục ngã bất cứ lúc nào, nhưng Dương Thiến Vân vẫn giữ được bản chất tốt bụng của mình.


Đinh Mộ gật đầu mỉm cười với cô ấy, bày tỏ cảm ơn sự giúp đỡ vừa rồi của cô ấy.


“Tiểu Đinh, Ngạn Quân, hai cháu cũng đến mua lương thực mua rau củ à?” Bà Vương đứng bên cạnh Dương Thiến Vân chủ động chào hỏi Đinh Mộ.


“Bà Vương, bà cũng ra ngoài mua thức ăn ạ!” Đinh Mộ thấy bà Vương tay phải cầm ô, vai trái đeo một chiếc túi bảo vệ môi trường lớn.


Bà Vương chỉ vào Dương Thiến Vân đang vác hai bao gạo trên vai, “Bà đi chung với Tiểu Vân, con bé sống bên cạnh bà, chú Lâm của cháu chân tay không tiện nên bà không cho ông ấy ra ngoài.



Thấy vậy, Mai Ngạn Quân không nói gì thêm, anh lấy một bao gạo từ trên vai Dương Thiến Vân rồi xếp chồng lên bao gạo trên vai mình, không cho bọn họ phản bác, “Đi thôi, dì Vương, cháu đưa hai người về, tiện thể ghé thăm chú Lâm.



“Ôi, cái thằng nhóc này.

” Bà Vương bất lực, chỉ đành lội nước theo sau.


Dương Thiến Vân và bà Vương đều sống ở tòa nhà số 1, tầng 5 không cao.


Mất điện, cho nên bọn họ leo cầu thang lên tầng 5, Dương Thiến Vân ở phòng 502, cô ấy mỉm cười với Đinh Mộ rồi mở cửa bước vào.


Vừa mở cửa, bà Vương đã gọi vào trong nhà: “Chí Viễn, ra đây nhanh, ông xem ai đến đây nào!”


Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương