Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Mai Ngạn Quân đặt gạo vào bếp, Lâm Chí Viễn từ thư phòng ra ngoài, thấy là Mai Ngạn Quân thì mắt sáng rực lên.

“Ngạn Quân đến đó hả! Mau mau mau, lại đây ngồi!”

“Chú Lâm, tụi cháu không ngồi đâu, cả người tụi cháu ướt sũng, lần sau cháu lại sang uống trà với chú nhé.” Mai Ngạn Quân từ chối.

“Hai đứa nhỏ còn đang ở nhà.”

Đinh Mộ đứng bên cạnh mỉm cười gật đầu.

Thấy vậy, Lâm Chí Viễn cũng không níu kéo, kéo Mai Ngạn Quân sang một bên rồi nói: “Ngạn Quân, chú nghe nói cháu đã nộp đơn xin giải ngũ rồi à?”

Mai Ngạn Quân thấy ông ấy biết nên cũng không giấu giếm.

“Vâng, cháu thường xuyên đi công tác, hai đứa nhỏ sắp lớn rồi, cháu muốn dành nhiều thời gian hơn cho bọn nhỏ.”

Lâm Chí Viễn nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói trong đội của cháu có mấy thanh niên ra ngoài cứu hộ lũ lụt bị thương, còn có chuồng chó phía sau cục, có mấy con chó anh hùng bị thương giải ngũ.

Bây giờ thành phố nào cũng không ổn cả, chỉ sợ không ai quan tâm đến bọn họ, cháu có rảnh thì thay chú đi xem thử bọn họ thế nào rồi, ông không yên tâm.”

“Được, ngày mai cháu sẽ đi xem.” Mai Ngạn Quân vội vàng đồng ý.

“Chú có một cái thuyền xung phong, cháu cầm lấy dùng đi.”

Mai Ngạn Quân không từ chối, đeo cái thuyền xung phong lên lưng, anh cũng không chậm trễ nữa, cùng Đinh Mộ về nhà.

Trên đường về, Đinh Mộ cảm thấy, mặc dù Lâm Chí Viễn không nói rõ ràng chuyện gì, nhưng Mai Ngạn Quân vẫn chịu ảnh hưởng.

Đúng là gừng già mới cay, một phát trúng ngay trọng tâm.

Cô có thể hiểu, một người có lòng đại nghĩa, cảm giác sứ mệnh mạnh mẽ như Mai Ngạn Quân, khi nhìn thấy đồng đội của mình chiến đấu ở tuyến đầu, trong lòng chắc sẽ có nhiều suy nghĩ.

Đinh Mộ tôn trọng ý kiến của anh, nhưng cô sẽ không chủ động khuyên anh.

Một người như vậy, ý chí không phải người thường có thể sánh bằng, một khi anh đã quyết định điều gì, thì bất cứ ai cũng không thể lay chuyển được, Đinh Mộ chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh anh.

Vào nhà, Mai Ngạn Quân đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Đinh Mộ đặt đồ mua sắm xuống, thay quần áo xong thì bước ra khỏi phòng, Mai Ngạn Quân vui vẻ chơi đùa với hai đứa nhỏ.

Buổi tối, Mai Ngạn Quân hóa thân thành một con sói vô cùng hung dữ, Đinh Mộ cảm thấy mình bị anh bẻ xương xé nhỏ, nuốt sống vô số lần.

Một lúc lâu sau, Đinh Mộ mệt đến mức không mở nổi mắt.

Nhưng giọng nói của tên đàn ông chết tiệt khẽ khàng vang lên bên tai cô: “Mộ Mộ, ngày mai anh muốn về đơn vị xem thử.”

Đây là câu khẳng định, đã quyết định rồi còn nói với cô làm cái rắm gì, phản bác cũng vô ích, cô không có sức lực để trả lời anh.

Mưa lớn kéo dài liên tục nửa tháng, toàn bộ thành phố ngập trong nước, tình hình tiểu khu của bọn họ còn đỡ hơn một chút, không biết những nơi khác thế nào, cô cũng muốn ra ngoài xem thử.

“Em cũng muốn ra ngoài xem thử.”

Mai Ngạn Quân nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý.

“Được, sáng sớm ngày mai ăn sáng xong thì chúng ta xuất phát.”

Quả nhiên, đàn ông được thỏa mãn thì dễ nói chuyện nhất, thật đúng là cẩu nam nhân! Nghĩ đến việc mình bị dày vò thảm thương như vậy, Đinh Mộ thầm mắng trong lòng.


Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương