Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương



Cô cất bước đi đến gần, ngôi nhà rộng khoảng 80 mét vuông, bên trong trống trải, vẫn còn thô sơ.


Phòng khách tầng một khá rộng, một phòng ngủ, một bếp, còn có cả nhà vệ sinh, tầng hai có ba phòng ngủ.


Trong đầu Đinh Mộ cẩn thận vạch ra kế hoạch sử dụng cho ngôi nhà trong không gian, ba phòng ngủ tầng hai dùng làm phòng ngủ.

Phòng khách tầng một là khu vực giải trí, phòng nhỏ dùng làm thư phòng, mua thêm nhiều sách để bỏ vào trong.


Nhìn mảnh đất rộng bằng hai sân bóng đá, Đinh Mộ chưa từng trồng trọt, nhưng cô có thể mua sách và tải video trồng trọt trên mạng về để học hỏi.


Cô dự định mua hạt giống về trồng, trong không gian có linh tuyền, nếu cô có thể trồng được lương thực thì không cần lo lắng về vấn đề no ấm nữa.


Ra khỏi không gian, Đinh Mộ nhìn đồng hồ, cô đã ở trong đó 2 tiếng, thời gian trôi chảy trong không gian và bên ngoài là như nhau.


Ngày hôm sau, sau khi đưa các con đi học, Đinh Mộ chuẩn bị đi làm.


Xe cộ nườm nượp trên đường, nhìn thành phố dần dần trở nên ồn ào náo nhiệt dưới ánh bình minh, cô hít một hơi thật sâu, siết chặt tay lái rồi giảm tốc độ, đi theo con đường trong ký ức, chậm rãi lái xe đến cơ quan.


Văn phòng ở tầng chín, ngay khi cửa thang máy mở ra, Đinh Mộ đã có một cảm giác quen thuộc mà xa lạ, đã năm năm rồi.


Cô tìm đến bàn làm việc của mình, có một cốc nước hình hoạt hình, vài viên kẹo, một chậu cây xanh thủy canh, vài giá đựng hồ sơ, ống bút, văn phòng phẩm… Được đặt trên chiếc bàn đơn giản.


Đơn vị của Đinh Mộ là bộ phận khiếu nại, ngày nay khoa học kỹ thuật tiến bộ nên số người đến khiếu nại tìm kiếm sự giúp đỡ rất ít.


Văn phòng chỉ có sáu người, bốn người phụ nữ, hai người đàn ông lần lượt là Hoàng Thế Minh và Tiết Bằng làm việc ở vị trí thu thập và phân tích thông tin.


Nơi nào có phụ nữ thì nơi đó có thị phi, Đinh Mộ không phải người thích buôn chuyện, đối với những người trong bộ phận thường rảnh rỗi đến mức tụ tập tám chuyện thì cô chỉ nói vài câu qua loa cho có lệ.


“Đinh Mộ, bọn tôi phát hiện một nhà hàng mới mở, định thứ sáu tan làm đến đó ăn thử.



Giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên cạnh, đó là Trần Quý Phương, nhân viên phòng tiếp khách của đơn vị đang chờ nghỉ hưu, mọi người trong văn phòng đều gọi bà ta là chị Trần.


Đinh Mộ mới vào đơn vị được ba năm, bởi vì cô trẻ tuổi trình độ không cao, cho nên những người thâm niên trong văn phòng thường lúc nào cũng trong sáng ngoài tối bài xích cô, đặc biệt là chị Trần này, cách nói chuyện hay làm việc rất hách dịch, còn thích nói xấu sau lưng người khác.


“Thôi, mọi người đi đi, thứ sáu tôi phải đón con tan học.

” Đinh Mộ nhàn nhạt nói, bọn họ đều chỉ ngồi chờ đến lúc nghỉ hưu, cô không thể tham gia vào chủ đề của bọn họ được.


Chị Trần liếc xéo Đinh Mộ, giọng nói mang theo sự khinh miệt: “Chồng cô đi công tác chưa về hả? Một người phụ nữ như cô một mình chăm sóc hai đứa con, còn phải đi làm, cũng không có ông bà nội giúp đỡ chăm sóc, thật sự làm khó cho cô quá.



Đối mặt với sự mỉa mai nói bóng nói gió trong lời nói của chị Trần, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, “Quen là được rồi.




Nhấn để mở bình luận

Sống Lại Mạt Thế Chồng Trữ Súng Vợ Trữ Lương