Song Linh Thần Phổ



Thấy bóng vây lưng khổng lồ, Thiên Nguyệt biết có điều chẳng lành bèn tụt xuống khỏi cột buồm mà hét lên với mọi người: "Có Hải Quái."

Hải Quái là cách gọi chung của ngư dân giành cho những con vật to lớn dưới biển.

Thường thì Hải Quái ít khi chủ động tấn công thuyền bè, tuy nhiên cũng có một vài loài lại thích việc đó.

Gã thuyền trưởng đeo bịt mắt, tay cầm móc câu khủng chạy tới đứng bên cạnh Thiên Nguyệt rồi nhíu mắt quan sát, gã tên Dã Bắc, khoảng 40 tuổi và là một người cường tráng.

Sau khi thấy được vây lưng của Hải Quái, Dã Bắc hét lên đầy kinh hãi: "Là Thủy Lam Sa....mọi người cẩn thận."

Thủy Lam Sa là một loài Hải Quái có ngoại hình giống cá mập hưng hung dữ hơn, kích thước cũng lớn hơn có thể dài tới hơn 10 mét.

Đặc biệt phần đầu của nó có một mảnh sừng dày nhô lên khiến cho nó không khác gì một con cá mập có mũ giáp.

Sở thích của loài này là húc mọi thứ, sau khi húc sẽ ăn thịt nạn nhân.

Nó đang lao về phía con thuyền nhỏ của nhóm Thiên Nguyệt, với kích thước khủng của nó thì chỉ một cú húc đầu con thuyền này sẽ gãy làm đôi.

Mọi người trên thuyền đều mặt mày tái xanh, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm lấy họ.

Dù biết là cực kì nguy hiểm nhưng không còn cách nào khác nếu muốn sống sót, Dã Bắc lập tức gào to: "Mở buồm."

"Ngươi điên à, gió bão thế này sẽ làm gãy buồm mất." Một thành viên lên tiếng.

Dã Bắc gằn giọng: "Muốn chết trong bụng Hải Quái thì cứ việc, còn ta muốn sống để về với gia đình."

Nói dứng câu, hắn ta tự mình kéo buồm lên trong cơn bão.

Khi buồm được mở ra thì thuyền bắt đầu chao đảo và bị gió cuốn đi lướt nhanh qua những cơn sóng dữ.

Dã Bắc một tay nắm lấy dây thừng, tay còn lại bám vào chiếc cọc mỏ neo để giữ cột buồm không bị gãy.

Con thuyền đột nhiên đổi hướng và tăng tốc khiến cho Thủy Lam Sa quay đầu đuổi theo, nó cũng tăng tốc điên cuồng.

Tốc độ bơi của Thủy Lam Sa rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bám sát đít con thuyền.

Trước tình thế này, mọi người phải tìm mọi cách để thoát chết.

Hai người ngư dân còn lại cầm lên mũi lao sắt, đây là mũi lao họ dùng để săn Hải Quái cỡ nhỏ, bây giờ dùng nó làm vũ khí cũng được.

Một người ném mũi lao sắt về phía đầu của Thủy Lam Sa, nó lập tức cúi đầu để phần giáp trên đầu đỡ đòn, mũi lao sắt liền bật ra sau khi va chạm với lớp giáp cứng chắc của Thủy Lam Sa.

"Chết tiệt, nó khôn quá!" Người ngư dân mắng lên một tiếng.

Thiên Nguyệt lúc này đang phụ giúp Dã Bắc giữ dây thừng, hắn liền hỏi Thần Phổ ở trong đầu mình: "Có cách nào thoát chết không?"

Thần Phổ đáp: "Có hai cách, cách một giành cho người lương thiện.

Ngài dùng phân người ném vào Thủy Lam Sa thì nó sẽ ngừng tấn công vì loài này sợ nhất là mùi thối và những thứ dơ bẩn, cách thứ hai giành cho những người tàn ác hơn.

Thủy Lam Sa là loài gây hại cho nhân loại, cũng vì sở thích của chúng mà vô số ngư dân đã vĩnh viễn không thể trở về.

Ta sẽ cho ngài mượn sức mạnh để giết chết nó."

Thiên Nguyệt nhanh chóng đưa ra quyết định gào lên: "Mau cho ta mượn sức mạnh."

Tức thì cả người Thiên Nguyệt tỏa ra một luồng Linh Lực mạnh mẽ, còn mạnh hơn Dã Bắc mấy lần khiến cho Dã Bắc kinh hãi: "Tiểu tử này....Linh Lực mạnh quá."

Ngay sau đó Thiên Nguyệt trèo lên cột buồm rồi nhảy xuống dưới thẳng đầu Thủy Lam Sa mà tấn công.

Ầm.

Thủy Lam Sa ngừng đuổi theo, một vùng nước trấn động dữ dội.

Hai người ngư dân nhìn cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, nơi đó có lẽ đang xảy ra một cuộc chiến, nước động còn ghê hơn cả sóng biển trong bão.

"Có ai vừa thấy gì không?"

"Là tiểu tử A Thiên, nó nhảy xuống biển đánh nhau với Hải Quái."

Khi ở đây Thiên Nguyệt cũng dùng cái tên A Thiển để xưng hô với mọi người thay vì dùng tên thật.

"Tiểu tử đó...đã cứu chúng ta."

Sáng hôm sau, con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển lặng.

Dã Bắc tay cầm một vật như ống nhòm nhưng thô sơ hơn, hắn ta quan sát tứ phía mà không thấy một thứ gì ngoài biển cả.

Ngư dân bên cạnh thở dài tiếc nuối : "Bỏ đi, có lẽ tiểu tử đó đã nằm trong bụng Hải Quái rồi."

Dã Bắc cũng thất vọng tràn trề, cảm thấy vô cùng biết ơn sự hi sinh của A Thiên.

"Nhóc con....ta nợ ngươi một mạng.

Nếu có kiếp sau nhất định sẽ báo đáp." Dã Bắc nắm chặt tay nhìn về phía biển mà nói, sau đó con thuyền nhỏ bong buồm trở về đất liền.

Lúc này từ phía xa một thứ gì đó đang rẽ lướt tiến đến, Dã Bắc kinh hãi vì tưởng Thủy Lam Sa lại tìm tới nhưng khi nhìn kĩ thì thấy đó là một Hải Quái khác, trên lưng nó còn đang cõng theo một người chính là A Thiên.

"Hắn kìa...Tiểu tử đó." Dã Bắc mừng rỡ hét lên.

Lúc này Thiên Nguyệt đang cưỡi trên lưng của Bạch Hải Mã.

Một Hải Quái thân thiện với nhân loại chuyên giúp đỡ nhân loại trên biển, nó có hình dáng của một con ngựa lai với cá heo, đặc biệt lớp vảy óng ánh, chiều dài cũng sấp sỉ Thủy Lam Sa.

Chính nó đã giúp Thiên Nguyệt không bị chết chìm sau khi kiệt sức đánh chết Thủy Lam Sa.

Bạch Hải Mã bơi tới sát con thuyền của Dã Bắc sau đó để Thiên Nguyệt rời khỏi lưng mình thì nó cũng lặn xuống biển.

Thiên Nguyệt trở về với y phục tả tơi nhưng vẫn còn sống khiến cho nhóm ngư dân vui vẻ chào đón, họ liên tục hỏi han bằng cách nào mà hắn có thể sống sót trước Hải Quái như vậy.

Thiên Nguyệt kể rằng lúc đó làm liều, nhảy xuống bám vào bây của Thủy Lam Sa làm nó khó chịu bơi vòng vòng, sau đó Thủy Lam Sa bị Bạch Hải Mã tấn công bỏ chạy còn hắn thì leo lên lưng Bạch Hải Mã để nó chở xuống biển ngắm san hô.

Lời kể là do Thiên Nguyệt bịa ra nhưng nhóm ngư dân tin sái cổ.

Dù cho diễn biến có thế nào thì đối với Dã Bắc và nhóm ngư dân thì A Thiên chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ.

" Nhóc con, khi về tới đất liền chúng ta sẽ say một trận." Dã Bắc xoa đầu của Thiên Nguyệt cười sảng khoái nói.

Con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển vài ngày nữa rồi cuối cùng cũng đã cập bến, đem theo rất nhiều tôm cá.

Gia quyến của họ cũng đã đứng ở bến để chờ họ.

Ở nơi này mỗi lần nam nhân ra khơi là một lần đối mặt với sinh tử, nên khi thấy họ trở về thì gia quyến rất vui mừng.

Thiên Nguyệt ngó nghiêng xung quanh không thấy bóng hình quen thuộc, hắn cũng không có nghĩ nhiều.

Lúc này Dã Bắc dẫn thê tử và con tới gặp Thiên Nguyệt.

Thê tử của Dã Bắc khá trẻ và mặn mà, hai đứa nhỏ thì rất đáng yêu và lém lỉnh.

"Để ta giới thiệu với nàng đây là ân nhân của nhà chúng ta, nếu không có tiểu tử này thì ta đã không thể trở về."

Thê tử của Bắc Dã bước lên phía trước cúi đầu cảm ơn Thiên Nguyệt: "Cảm ơn vì đã cứu phu quân ta, ân tình này nhất định sẽ báo đáp."

Thiên Nguyệt xua tay: "Không có gì cả haha."

Sau khi trở về nhà, thấy Tuyết Nhi không có nhà thì Thiên Nguyệt bèn chui vào trong phòng đóng kín cửa.

Hắn lấy trong túi Càn Khôn ra một viên ngọc sáng long lanh to bằng quả bóng bàn.

Đây chính là nội đan của Thủy Lam Sa, hắn đã rất vất vả mới có được.

Sau khi hấp thụ hết viên nội đan này thì nhất định hắn sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Giai đoạn đầu của tu luyện có 3 cảnh giới, đó là Hạ Cảnh, Trung Cảnh và Thượng Cảnh.

Hạ Cảnh và Trung Cảnh mỗi cấp lại chia làm 3 cấp nhỏ, riêng Thượng Cảnh không có cấp nhỏ.

Hạ Cảnh là sau khi tụ linh, ngày ngày liên tục nạp thêm Linh Lực vào bản thân để gia tăng thể chất, giác quan.

Một người ở Hạ Cảnh cấp 1 có thể khỏe gấp 5 lần một người bình thường.

Và đương nhiên Hạ Cảnh cấp 2 sẽ khỏe gấp 10 lần.

Đó là lý do vì sao Dạ Bắc có thể dùng tay cầm dây thừng giữ cột buồm trước cơn bão vì hắn đang là Hạ Cảnh cấp 2.







Nhấn để mở bình luận

Song Linh Thần Phổ