Song Linh Thần Phổ



Mà khi luồng Linh Lực u tối kia phát ra, Tuyết Nhi cũng phải rùng mình rồi mở mắt ra, đôi mắt đẹp một phen khiếp hãi.

Lần đầu tiên nàng thấy có người khi đột phá lên Hạ Cảnh tỏa ra khí tức u ám như vậy.

Chẳng lẽ Thiếu Chủ của nàng là am đầu chuyển thế hay sao.

Thời gian kéo dài tới tận sáng hôm sau, Thiên Nguyệt mới thành công đột phá Hạ Cảnh.

Hắn từ từ mở mắt ra, thấy Tuyết Nhi ngồi đối diện với gương mặt tái nhợt, hai mắt lờ đờ.

Ngay sau đó một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi của nàng.

" Thiếu Chủ...chúc mừng ngài."

Nói xong Tuyết Nhi từ từ đổ gục sang một bên và được Thiên Nguyệt nhanh tay đỡ lấy.

Hắn hoang mang trước tình trạng của nàng bèn hỏi Thần Phổ cách giải quyết : " Thần Phổ, nàng ấy bị sao vậy?"

Thần Phổ đáp : " Nguyệt Nữ được huấn luyện ra để bồi bổ cho Tông Chủ, mỗi lần song tu là một lần tự hại tới sức khỏe.

Mà Kẻ Ăn Tạp của ngươi lại quá báo đạo, trong lúc ngươi chuyên tâm đột phá nó đã tự mình kích hoạt hút đi Linh Lực của Nguyệt Nữ.

Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để Nguyệt Nữ chịu thương tổn, nếu còn có lần sau thì chắc chắn Nguyệt Nữ này sẽ không thể cùng ngươi song tu được nữa."

Thiên Nguyệt kinh hoàng : " Đáng sợ như vậy?"

Thần Phổ đáp : " Đó là đương nhiên, quá trình tu luyện của các đời Tông Chủ đều được giữ bí mật nên ít người biết.

Thực ra mỗi đời Tông Chủ có từ vài tới hàng chục Nguyệt Nữ hầu hạ, như cha ngươi đời trước cũng đã có tới 13 Nguyệt Nữ hầu hạ, nếu không phải do Tông Môn bị diệt thì con số này còn hơn."

Thiên Nguyệt trầm mặc, không ngờ lại có bí mật như vậy ở Nguyệt Thiên Tông.

Dùng nữ nhân để giúp mình tu luyện quả thực có hơi...

" Làm gì để nàng ấy nhanh bình phục bây giờ?" Thiên Nguyệt lại hỏi.

Thần Phổ đáp : " Hồi Linh Đan, là một loại đan dược giúp trị thương phổ biến và hữu dụng.

Chỗ ta còn 3 viên đây đưa cho Chủ nhân mong người sử dụng hợp lý."

Ngay lập tức trong túi Càn Khôn của Thiên Nguyệt xuất hiện 3 viên Hồi Linh Đan.

Hắn không do dự lấy ra cầm một viên lên cẩn thận nhét vào miệng của Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi lúc này vẫn còn chưa bất tỉnh, nàng thấy Thiên Nguyệt nhét thứ gì tròn tròn vào miệng mình thì gượng hỏi : " Thiếu Chủ...người cho ta ăn thứ gì vậy?"

" Là đan dược."

" Đừng phí phạm như vậy, ta ổn mà chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn."

" Nữ nhân ngốc, ngươi giúp ta đột phá cảnh giới, ta cho ngươi ăn một viên đan dược mà lại gọi là phí phạm à...nào nằm xuống nghỉ ngơi đi." Thiên Nguyệt trách cứ nàng, sau đó đặt nàng nằm xuống còn lấy khăn lau khi vết máu trên mặt nàng.

Hành động ân cần này của Thiên Nguyệt khiến cho con tim Tuyết Nhi cảm thấy ấm áp.

Khi trong quá trình huấn luyện trở thành Nguyệt Nữ, nàng đã nghe nói rằng các đời Tông Chủ Nguyệt Thiên Tông đều máu lạnh vô tình, đặc biệt đối xử với Nguyệt Nữ không khác gì một công cụ không hơn không kém.

Nàng cũng có chút quan ngại khi chấp nhận trở thành Nguyệt Nữ.

Thật là may mắn khi nàng được làm Nguyệt Nữ cho Tông Chủ đương nhiệm hiện tại chứ không phải Tông Chủ đời trước.

Sau khi để cho Tuyết Nhi nghỉ ngơi, Thiên Nguyệt ra ngoài kiểm tra khả năng của mình sau khi đột phá Hạ Cảnh cấp 1.

Khi trở thành Hạ Cảnh cấp 1 thì sức lực và giác quan sẽ tăng gấp 5 lần bình thường.

Thiên Nguyệt liền đi tìm một thân cây mà đấm vào đó, mặc dù tay vẫn đau nhưng hắn cảm nhận được uy lực từ cú đấm là mạnh rõ rệt.

Những ngày tiếp theo, Thiên Nguyệt không ngừng tu luyện, tìm bắt sinh vật biển để hấp thụ Linh Lực.

Còn về mặt thân thủ thì hắn nhờ Tuyết Nhi chỉ dạy vì đã từng chứng kiến khả năng chiến đấu mạnh mẽ của nàng.

Tuyết Nhi cũng không ngần ngại chỉ dạy, nàng chỉ cho hắn từ cơ bản tới phức tạp, những đòn thế mạnh mẽ và hiệu quả.

Cả hai cũng đã giao thủ nhiều lần để kiểm tra khả năng chiến đấu của Thiên Nguyệt sau những buổi học đầy gian khổ.

Tuy nhiên không lần nào Thiên Nguyệt có thể đánh thắng được Tuyết Nhi.

Có đám trẻ con thấy hai người cứ đánh qua đánh lại thì xúm tới cổ vũ, còn muốn Tuyết Nhi dạy bọn chúng đánh võ.

1 tháng sau....

Thiên Nguyệt ngồi trên nóc nhà ngắm hoàng hôn, cũng đã một thời gian kẻ từ khi hắn xuyên tới đây.

Cảm nhận của hắn về thế giới này cũng khá tốt, vì đơn giản những gì hắn trải qua vẫn còn rất yên bình.

Đặc biệt là về cuộc sống cùng với Tuyết Nhi, cô nàng xinh đẹp một câu Thiếu Chủ hai câu Thiếu Chủ.

Thời gian qua có nàng ở bên khiến hắn thật vui vẻ, giống như việc có một thê tử hờ vậy.

Ngoài chuyện thân mật nam nữ ra thì hầu như mọi thứ đều trải qua cùng nhau.

Sống chung một mái nhà, cùng ăn, cùng ngủ.

Đột nhiên hắn nhớ nhà, nhớ gia đình ở thế giới kia của hắn.

Không biết bây giờ họ ra sao rồi.

Theo như những gì Thần Phổ cung cấp thì thời gian ở đây và thời gian ở thế giới cũ tương đương nhau.

Tức là hắn đã biến mất khỏi thế giới ban đầu một thời gian rồi, rất có thể gia đình đã tìm kiếm hắn trong vô vọng và suy sụp.

Mất 7 ngày để trở về, Thiên Nguyệt cắn răng thầm nghĩ.

Nếu như hắn có thể song song cùng tồn tại ở hai thế giới thì tốt biết mấy.

Và rồi hắn cũng đã đưa ra quyết định của bản thân, đêm đó hắn để lại cho Tuyết Nhi một lá thư nói rằng mình sẽ ra ngoài tu luyện một thời gian.

Sau đó hắn nói với Thần Phổ : " Ta muốn quay về trong một thời gian."

Thần Phổ đáp : " Chủ nhân phải ở đó ít nhất 7 ngày thì mới có thể quay lại đây, và mỗi lần di chuyển giữa hai thế giới sẽ tăng gấp đôi thời gian, tức là lần thứ hai ngài cần tới 2 tuần để có thể quay về."

" Rõ rồi, làm đi." Thiên Nguyệt cương quyết.

Thiên Nguyệt biến mất trong căn phòng, giống như chưa từng xuất hiện ở đó.

Rồi linh hồn của hắn rơi vào trong một nơi như tinh không vũ trụ, sau đó nhập lại vào thể xác ban đầu và xuất hiện ngay tại phòng ngủ của hắn ở thế giới trước kia.

Thiên choàng mở mắt, cuốn sách cũ kia thứ đưa hắn tới thế giới kia đã không còn trên bàn.

Bản thân hắn vẫn đang mặc bộ đồ lúc rời khỏi thư viện.

(Chú thích : - Ở trái đất thì tên là Thiên, còn ở Hải Dương Cảnh thì tên Thiên Nguyệt nha các đọc giả thân yêu!!!)

Thiên thử liên lạc với Thần Phổ nhưng không thấy nó trả lời, sau khi liên lạc thất bại thì hắn liền mở cửa phòng đi ra ngoài.

Lúc này dưới phòng khách nhà hắn đang có vài sĩ quan công an ngồi nói chuyện với một người phụ nữ chính là mẹ của hắn.

" Thưa chị, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng hiện tại vẫn chưa thể tìm ra cháu.

Manh mối chị cung cấp rất khó để điều tra."

" Huhu vậy là con tôi biến mất hay sao?"

" Mẹ...sao công an lại tới nhà mình vậy?" Thiên bước xuống, hắn lên tiếng làm cho mẹ hắn và mấy sĩ quan công an há hốc mồm.

" Trời ơi con tôi....nó trở về rồi!"

" Đùa nhau à???"

Sau khi mấy sĩ quan công an ra về, Thiên bị mẹ bắt kể ra việc tại sao biến mất rồi đột ngột quay trở lại.

Thiên không biết giải thích sao cho phải, chỉ biết nói : " Mẹ, nếu con nói con tới một thế giới khác mẹ có tin không?"

" Tin chứ...tin thế đéo nào được!" Đấy là người khác sẽ nói thế.

Còn mẹ của Thiên thì ngay lập tức sờ lên trán của con trai xem nó có bị sốt hay không vì thời nay giới trẻ ảo tưởng rất nhiều.





Nhấn để mở bình luận

Song Linh Thần Phổ