Ta Biết Sai Rồi


Điền trang hạnh phúc đột nhiên hôm nay có khách ghé thăm lại là mỹ nhân khiến cả điền trang nhốn nhao lên muốn nghe lén chuyện gì, được biết mỹ nhân nào là một tiên nhân.

"Tiên nhân có phải người đã phạm vào điều gì không?"

"Đáng lí đêm đó hoàng thượng sẽ chết, trưởng công chúa sẽ nhiếp chính cả Định Hoàng Quốc đăng cơ làm nữ chủ đầu tiên đứng đầu cả đất nước, nhưng ngươi tại sao lại can thiệp vào cơ chứ"

"Long khí chưa tận có đăng cơ cũng không được lòng người"

"Im miệng, ngươi biết gì về thiên cơ chứ!"

"Đúng là tại hạ không biết và cũng chả muốn biết nhưng tại hạ biết cảm giác mất đi người nhà là như thế nào, tiên nhân ắt hẳn đã vì chuyện của công chúa mà lao tâm khổ tứ rất nhiều, ngay cả vạch ra một thế trận dễ dàng như trở bàn tay"

"Ngươi ... rõ ràng là biết trước là muốn thay đổi lịch sử"

"Không đâu tiên nhân ta đây chính là vì Định Hoàng Quốc làm một con dân trung nghĩa, tiên nhân người hãy suy nghĩ cho kĩ những chuyện người đã làm, nếu như đoán không sai thì kiếp nạn của tiên nhân sắp đến phải dựa vào long khí để trách kiếp, ta làm như vậy cũng một phần vì tiên nhân"

"Ngươi làm sao biết được những chuyện đó", Ngân San tái mặt, bây giờ nàng thực sự lo sợ không thể né trách được, nàng thực tâm không muốn trở thành hoàng hậu của hoàng đế hiện tại, ai nghĩ rằng trong tiên nhân lại có phụng khí cơ chứ.

"Những gì cần biết cũng dễ mà nơi mà ta ở là thương nhân, điền trang này không ít người lớn tuổi đã tiếp xúc nhiều với tiên nhân và cũng chẳng lí nào mà bản thân ta lại không tận dụng điều đó"

"Ngươi ... quá sức gian xảo"

"Không, ta không gò ép bất cứ ai, không ép buộc bất cứ ai nhưng ta tuyệt đối không muốn ai đụng vào thứ thuộc về mình"

"Ngươi là nữ nhân, lại là người của thời gian khác giữa hai ngươi sẽ không thể có chuyện gì"

"Vậy ắt hẳn tiên nhân cũng rõ chuyện đó nên mới biến đổi một chút nhưng vẫn không ngờ bản thân ta vẫn xuất hiện bên cạnh công chúa lại với thân phận phò mã đúng không"

"Đúng, ta chính là không muốn ngươi đứng bên cạnh muội ấy"

"Vậy ta chả phải đã làm theo lời của tiên nhân sao, từ lúc đó đến giờ ta chưa từng xuất hiện hay để bọn họ phát hiện ra"

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"TA LÀ VỆ MINH"

*********

Nói thì nói vậy nhưng Vệ Minh cũng cố gắng kiểm soát mình để không đi đến tìm công chúa, bởi nếu làm vậy chứng tỏ bản thân không thể rời khỏi nơi này và không muốn làm tôn thương mỹ nhân này.

Theo như đã hẹn hôm nay là này mà Vệ Minh hẹn cùng Lục Mẫn Nghi đi xem vài mảnh đất xung quanh điền trang, là người biết được giá trị của điền trang cùng là người hiểu được Vệ Minh tài trí như thế nào.

"Phò mã người vẫn không nghĩ nên đi thăm công chúa sao?"

"Vẫn nên để thái y lo lắng chuyện này, chả phải thời gian qua công chúa làm rất tốt sao"

"Được rồi, chúng ta đi thôi, mảnh đất đấy rất tốt"

Cả hai cùng vài người lên đường đến nơi đấy, thực ra chả phải đâu xa chính là mảnh đất mà Vệ Minh đã để ý tới, khá phù hợp và có cả một nguồn nước ngầm bên dưới, thực sự rất tốt nhưng cái giá khá là cao cho mảnh đất toàn cỏ dài này.

"Lục đại tiểu thư đến rồi sao!"

"Ông chủ Lương không nghĩ lại nể mặt tiểu nữ như vậy"

"Nào nào bên cạnh không phải là cô gia của Lục gia chứ"

"Không không đây là dối tác của tiểu nữ, ông chủ Lương cứ đùa"

"Vậy thì được, nếu tiểu thư ngõ ý muốn mua thì một nữa giá được chứ"

"Làm ăn vậy không có lời cho ông chủ Lương rồi"

"Không không chẳng qua đây là miếng đất nhỏ thôi, nêu Lục tiểu thư muốn làm chủ cả Lương gia thì bản thân ta cũng không ngại"

"Ông chủ Lương khéo đùa, chúng tôi đã mang đủ ngân lương rồi, hi vọng hôm nay có thể rào lại toàn bộ nơi này"

"Được được, kế ước đất đây, Lục tiểu thư có thể xem qua"

"Đa tạ ông chủ Lương"

Hai bên giao dịch rất nhanh và ngay sau đó miếng đất đã được rào lại hay nói đúng hơn người của điền trang Hạnh Phúc đến và bắt đầu rào lại, kế ước cũng rơi vào tay Vệ Minh.

"Đây theo như ước định"

"Đa tạ Lục đại tiểu thư ra tay, còn đây coi như phí giới thiệu", Vệ Minh đưa một hòm vàng nhỏ coi như cảm tạ.

"Phò mã đã quá coi trọng tiểu nữ rồi"

"Đâu đâu lần này công đầu là nhờ Lục đại tiểu thư mà, nếu không có tiểu thư e rằng sẽ không thu được mảnh đất tốt thế này cho điền trang"

"Phò mã cứ quá lời"

Chuyện hợp tác giữa phò mã cùng Lục đại tiểu thư, rồi cảnh hai người nói chuyện tình chàng ý thiếp xuyên vào trong cung, trưởng công chúa bị thương không nhẹ nên vẫn chưa kịp tỉnh dậy.

Bắt đầu cả đất nước xuyên tạc cả lên về câu chuyện đấy, những câu chuyện theo đúng ý của Oa Ngân San.

*********

Lễ hội cuối mùa, thu gặt hằng năm của Định Hoàng Quốc các sứ giả cũng như hoàng thân vương gia, cô cô cũng trở về dịp lễ hội cuối năm này.

Tất thảy đều không coi trọng trưởng công chúa và cũng là lẽ đương nhiên khi trưởng công chúa sinh ra không phải từ hoàng hậu mà là một nữ nhân bên ngoài của tiên hoàng, cũng bởi lẽ đó mà nhiều lần trưởng công chúa bị coi là cái gai trong mắt.

Văn Thuần đi đến điền trang đang cực kì rộn rã tiếng người, "Xin hỏi chủ nhân nơi này đang ở đâu?"

Theo như chỉ dẫn đi đến một mảnh đất được trồng những bông hoa của riêng Vệ Minh nuôi dưỡng, những loài hoa có khả năng chữa trị và là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất.

"Phò mã"

Vệ Minh nghe giọng quay người lại, "Văn Thuần đấy à, có chuyện gì chăng"

"Lễ hội sắp đến các sứ giả cũng sắp đến rồi, trưởng công chúa hôn mê chưa tỉnh, phò mã xin người ra mặt lo việc này, chuyện này thực sự bản thân thuộc hạ nghĩ không ai hợp hơn người"

"Công chúa sao vẫn còn chưa tỉnh?", giọng nói có chút băng lãnh tàn khốc, khiến cho người nghe phải sợ hãi, một trong những kĩ năng đóng vai ác của Vệ Minh.

"Thái y chỉ bảo công chúa cần tịnh dưỡng không nói rõ lí do"

"Trúng độc"

Lần này không thể bình tĩnh được nữa, Văn Thuần bắt đầu cảm thấy sợ hãi vị phò mã ngày thường hiền lành này, nếu như không được rèn luyện nhất định sẽ không dễ dàng đứng vững nói chuyện.

"Không thưa phò mã"

"Nói rõ tình trạng của công chúa"

"Vâng, công chúa tất thảy đều bình thường, vết thương có điểm lạ chính là máu không ngừng chảy ra, dù có làm cách nào đi chăng nữa, lượng máu mất quá nhiều dù chỉ là một vết thương nhỏ"

"Được rồi, Văn Thuần đi theo ta đến bắt một con vật"

"Vâng phò mã"

Cả hai đi đến một góc khá là tối, những cái hang nhỏ với những con mặt bò sát không chân đang bò lúc nhúc bên trong thế nhưng rất nhiều loại nhưng không hề cắn hay giết lẫn nhau.

"Văn Thuần còn nhớ lúc đó thích khách có màu gì khác màu đen không?"

"Một chút màu lục"

"Màu lục sao"

"Kích thước khoảng bao nhiêu?"

"Khoảng ...", nhìn đám rắn tìm kiếm và như rất quen thuộc chỉ đên một con màu lục khá nhỏ nhắn, "Là nó thưa phò mã"

"Chậc đúng là chọn đúng loại, cực phẩm độc dược cũng tìm ra được hay thật"

Ánh mắt có chút kinh bỉ nhìn vào đám rắn của Vệ Minh khiến Văn Thuần có chút khó hiểu, tại sao người nhỏ bé này lại có thể đoán ra lại còn có cả đám rắn kinh khủng này nữa.

Lại còn trông thấy chú rắn nhỏ ấy tự đi đến nhỏ độc vào một bình sứ từ răng nanh mình, rồi lại quay trở về nghỉ ngơi như chưa từng có chuyện gì.

"Cùng đến chỗ công chúa thôi"

"Vâng phò mã"

Cả hai đi vào hoàng cung, phò mã đã hóa trang không còn quá đẹp và mái tóc theo thời gian cũng trở về màu thuần túy không khác người bình thường.

Bạch Liên cùng Tâm Hằng không thể tin vào mắt mình khi phò mã lại xuất hiện với dáng vẻ vô cùng bình thường không còn là mỹ nam như những gì họ nhớ, những nụ cười hiền lành vẫn là vậy.

Thu Nguyệt tiến đến, "Phò mã tóc người"

"Không sao đâu, công chúa ở đâu?"

"Người ở bên trong"

"Được rồi, Oa Ngân San có tới tìm công chúa không?"

"Tiên nhân vẫn đến đây thường xuyên"

"Được rồi, thời gian này cứ viện một số lí do không cho phép gặp nữa, không bước chân vào nữa bước, nếu không tính mạng của công chúa khó giữ"

Bạch Liên lên tiếng, "Vâng theo ý người thưa phò mã"

"Bây giờ chuyện của sứ giả cũng khá quan trọng nữa nên Tâm Hằng, Bạch Liên hai người nhất định phải làm nội cung bình ổn, Thu Nguyệt việc bảo vệ công chúa giao lại cho cô nương cùng Văn Thuần, Hương Thảo có một thứ ta muốn cô nương mang về đây để đánh thức công chúa"

Hương Thảo lên tiếng, "Phò mã muốn nô tì mang cái gì về"

"Cốt Xuyên Nhãn, là một loại dược thảo sâu trong lòng đất nguy hiểm nhất là sự có mặt của một thứ gọi là Cốt Cổ Trùng, loại biến người sống thành người chết chỉ một phát cắn"

Nghe đến Cốt Cổ Trùng hai người Tâm Hằng cùng Bạch Liên đã tái mặt, loại mà không ai dám dùng tay không chạm vào, bởi chỉ cần có máu thì bọn chúng sẽ tất sát không chừa một con.

"Phò mã người làm sao biết đến Cốt Cổ Trùng?", Tâm Hằng lên tiếng.

"Trong sách có ghi lại, và chỉ duy nhất loại thảo dược đó mới đánh thức được công chúa, không phải là không có cách khác nhưng an toàn nhất vẫn là cách này"

"Nhưng phò mã không nghĩ Hương Thảo tính mạng sẽ không bảo toàn sao?"

"Yên tâm trong sách nói có cách lấy mà, tại vì không đọc kĩ nên không phát hiện ra thôi", Vệ Minh nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng mới mới cười cười nói tiếp, "Đơn giản là đi cửa sau thôi, và phải đi rất nhanh, nhanh hơn cả bọn chúng, vậy nên mới bảo Hương Thảo đi"



Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi