Ta Biết Sai Rồi


"Thì ra là nương tử của Vệ Minh ca ca, quả nhiên chỉ có vị tỷ tỷ xinh đẹp này mới xứng với ca ca được, nhưng tại sao tỷ lại đi đến nơi này, lũ rắn này không nghe lời ai ngoại trừ ca ca, ngay cả ca ca cũng không bước chân sâu vào trong đó"

"Muội không thắc mắc bên trong có gì sao?", Tâm Hằng khơi gợi.

"Là một con xà tinh luyện hóa nghìn năm đây là thời gian nó tu luyện, những con ở đây chính là canh giữ nó, ban đầu điền trang rất nhiều người đến kiếm chuyện, nhưng sau khi ca ca đến đây nói chuyện thì chuyện đó dần biến mất, có nhiều người nói rằng là do rắn cắn, muội ở đây chăm sóc quét dọn nơi này"

"Vậy muội có thể nói chuyện với những con rắn này không?"

"Chỉ cần tỷ chú ý một chút là được, đừng bước vào vùng cấm địa"

"Cấm địa là như thế nào?"

"Chính là đừng bước qua thầm đá đấy, nếu không sẽ bị tấn công đấy"

Vừa hết câu thì tiểu muội tối mặt nhìn nương tử của Vệ Minh một chân bước vào khu cấm địa, ngay lập tức những con rắn kia xông đến, tiểu muội nhanh tay lẹ chân kéo người qua khỏi cửa tử, cúi lạy, "Người này là nương tử của ca ca mấy người đừng nổi giận, tỷ ấy mới đến nên không rõ nguyên tắc"

Cánh cửa đột nhiên hé mở, một tiểu oa nhi từ đó bước ra, đôi mắt màu tím rất đẹp, chưa nói đến thân mình nhỏ nhắn đáng yêu vừa nhìn đã yêu, bước đi chập chững trên nền đá không vững vàng.

"Tiểu nha đầu ngươi nói ai là nương tử của Vệ Minh", bá khí nữ vương xuất hiện ngay câu nói đầu tiên.

Tâm Hằng không tin vào đôi mắt của mình nữa, tại sao lại có một oa nhi yêu nghiệt đến vậy, tiểu muội kia cũng không rõ chuyện xảy ra nhưng trần chuồng bước ra như vậy thực sự có chút không phải.

Trưởng công chúa nhìn thấy bảo vật liền mắt sáng như chim ưng, "Đây là ..."

"Bổn vương đây là nữ vương của đám xà này, gọi là Minh Châu, các ngươi phải gọi là nữ vương bệ hạ, ngươi là ai?"

"Bổn cung là trưởng công chúa của đám người này, gọi là Minh Uyên, các ngươi có thể gọi là công chúa đại nhân"

Tâm Hằng bên ngoài bình lặng bên trong chính là đấu đá suy nghĩ, công chúa của nàng người lại si mê bảo vật rồi, không biết 18 năm qua người đã bao nhiêu bảo vật trong tay người rồi, bây giờ ngay cả yêu quái người cũng không tha sao nhưng chính là không ngờ thu về một tiểu công chúa bá vương.

"Ngươi không được nhái lại bổn vương"

"Nào nào đâu thể nói vậy được, Minh Châu mới xuất hiện ở đây sẽ không rõ thế cục hay bổn cung thay Vệ Minh bồi ngươi"

"Ta cảm thấy hắn vẫn tốt hơn ngươi"

"Sao lại thế được, Vệ Minh có thể đưa ngươi đi cày ruộng cùng với hắn, còn bổn cung đương nhiên sẽ để ngươi hưởng lạc, không biết bao nhiêu kẹo mứt điểm tâm ngon cống phẩm tuyệt hảo đang đợi Minh Châu đây, với lại bổn cung cũng là nương tử của Vệ Minh đi với ai cũng vậy thôi"

"Nói có lí lắm, đúng là miệng lưỡi nữ nhân chua ngọt có hết"

"Nếu nữ vương đại nhân không thíc thì bổn cung liền đem thất bảo linh châu cống phẩm cho người khác vậy"

"KHOAN, được bổn vương sẽ cho phép ngươi bồi bổn vương, ta đi với ngươi không thể nào gọi ngươi này ngươi nọ được"

"Vậy từ nay gọi mẫu thân đi, sau này Vệ Minh sẽ là phụ thân của Minh Châu, cả hai chúng ta sẽ lo lắng chăm sóc cho Minh Châu"

"Được đấy, bản thân bổn vương trước giờ cũng chưa từng có phụ mẫu bên cạnh, nay tự đến muốn làm thì bổn vương đáp ứng ý nguyện, chu cấp linh châu cho bổn vương đều đặn"

"Sau này ra ngoài cũng không thể xưng bổn vương nữa, như vậy sẽ bị đánh đấy, phải xưng là Minh Châu, gọi là mẫu thân, phụ thân, tỷ tỷ, ca ca, mỗi lần gọi như vậy phải cười thật tươi mới có nhiều bảo vật"

"Bảo vật", đôi mắt sáng lên khi nghe đến bảo vật

"Đúng vậy, hoàng cung có nhiều lắm nhưng phải hỏi ý kiến hoàng thượng và đương nhiên không thể nào để cướp được, phải thật biết cách lấy lòng và bằng mọi cách lấy cho được báu vật ấy, không tốn sức lại thu được bảo vật về tay mình"

"Mẫu thân nói chí phải, Minh Châu đã hiểu"

"Hihi Minh Châu hảo thông minh, ngoan lắm"

Nghe đến đây Tâm Hằng xốn xao trong lòng, vậy là xong thêm một tiểu bảo bối cần phải bảo vệ, kể từ giờ phút đó Minh Châu thành nhi nữ của trưởng công chúa, thân thể bụ bẫm biến hóa theo lời của trưởng công chúa dụ dỗ, vừa hay thời gian mà công chúa cùng phò mã thành thân vừa tròn 10 tháng nếu không có hỉ sự cũng khiến người khác nghi ngờ tụ lại điền trang một năm chuẩn bị vẫn tốt hơn.

Cái tin mừng trưởng công chúa mang thai đã gây chấn động cả kinh thành, ngay cả hoàng thường còn cấp tốc đến thăm ra đạo thánh chỉ quyền uy, nữ nhi của trưởng công chúa sinh ra sẽ làm công chúa, còn nhi tử của trưởng công chúa sinh ra sẽ làm hoàng tử có quyền tranh đấu ngai vàng.

Nhắc đến Vệ Minh sau khi được sư thái một lần mang từ cửa tử đi về, nghe đến Minh Châu suýt nữa là ngủ thêm một giấc dài, thế nhưng nào được như ý muốn, cái đám rắn từ ngày nữ vương xuất hiện lại không trở về mà quấn lấy trưởng công chúa, bọn họ thất sũng tìm đến phò mã.

"Được rồi mấy người đừng có khóc lóc than thở nữa, ta muốn nghỉ ngơi"

"Vệ Minh ngươi mau bảo nương tử của ngươi trả lại nữ vương cho chúng ta, nếu không có tiên khí của nữ vương chúng ta làm sao tu luyện được"

"Vậy các ngươi cứ tu luyện chỗ của nữ vương ấy, nơi đó nồng đặc tiên khí mà"

"Nhưng chỉ được vài người thôi"

"Nếu nữ vương quay lại thì các ngươi sẽ làm gì"

"Chỉ cần bên cạnh nữ vương việc tu luyện sẽ rất nhanh"

"Giữa yêu quái và tiên thú khác nhau không phải nhiều năm hay không mà là thứ mà họ hấp thụ là sinh mạng hay đơn thuần chỉ là khí trời đất, các ngươi tu luyện nhiều năm đến phút chót nếu lấy sinh mạng ra tu luyện thì thời gian kia cũng bỏ phế"

"Vệ Minh, đừng nói nhiều nữa mau trả nữ vương cho chúng ta, ngay cả biến thành hình thế nào bản thân chúng ta còn không thể"

"Hãy để ta nói cho nghe nhé, đừng ngu dại gì mã biến thành người trước khi thành tiên thú, bởi các kiếp nạn khi mang hình hài con người còn nhiều hơn hình hài con rắn"

"Ngươi đã từng tu luyện sao?"

"Nói đúng hơn là đã từng có cuộc sống đấy trong một thời gian dài, nên ta khuyên các ngươi, đựa vào bản thân mính sẽ tốt hơn, ta sẽ sữa nơi đó rộng rãi hơn để các ngươi tu luyện, hãy nhớ rằng đừng bao giờ lấy sinh mạng ra tu luyện, nếu không thì các ngươi có muốn ngàn năm hay trăm năm cũng không thể quay đầu lại được"

Vệ Minh tiến động xà yêu, đục khoét làm bằng phẳng, bởi động xà không cho phép kẻ mà nữ vương quyền uy nay cùng trưởng công chúa tiếp tục đón sứ giả bởi lễ hội vẫn chưa kết thúc.

Qua đến ngày cuối cùng của lễ hội thì Vệ Minh cuối cùng cũng khoét được một hang lớn cho các ổ nhỏ lớn đủ đáp ứng, cứ xong một là liền có sự tranh đấu cướp giựt vị trí gần nơi nữ hoàng tu luyện nhất hấp thụ càng nhiều tiên khí càng có nhiều cơ hội thăng tiên.

"Được rồi nhưng ngươi đã hứa phải để nữ vương vào đây hai ngày để cung cấp tiên khí cho chúng ta"

"Vâng vâng thật biết vắt sức của người khác mà, hôm nay ta phải được nghỉ chứ!"

"Đi đi Vệ Minh, đa tạ ngươi"

"Cuối cùng cũng nghe được một câu nói giống người"

"Ta là xà không phải người"

"Vâng vâng"

Vừa bước khỏi đó ngay lập tức đối mặt với Minh Châu đang nở nụ cười câu dẫn lòng mình

"Minh Châu muốn gì vậy?"

"Phụ thân giúp Minh Châu ..."

Vệ Minh chặn lại câu nói, "Nữ vương bệ hạ mấy ngày không gặp người bị sốt sao, sao lại gọi ta là phụ thân"

"Thì mẫu thân nói vậy mà, với lại phải công nhận mẫu thân diệu kế hơn người chưa hơn vài tháng nữa thôi Minh Châu đây sẽ thành công chúa của Định Hoàng Quốc này"

"Mẫu thân là ai?"

"Ơ không phải nương tử của ngươi sao, không được gián đoạn", hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần nở một nụ cười câu dẫn, "Phụ thân giúp Minh Châu nấu bữa cơm cuối năm được không?"

"Tại sao ta phải nấu?", Vệ Minh có chút sững người

"Đây là lệnh", không như ý bá khí đột nhiên phun trào hâm dọa

"Lệnh nhưng phải rõ nguyên nhân mới làm"

"Lần đó hao tổn sinh mệnh cứu lấy điền trang này, nay Minh Châu chỉ muốn phụ thân nấu một bữa cơm thôi, người không thế nào như vậy mà phủi bỏ công sức của Minh Châu được", lúc này uẩn khúc thúc thít

"Rồi rồi đừng có mà học theo công chúa nữa, phải hiểu rõ phụ thân là gọi phu quân của mẫu thân mà mẫu thân là người sinh ra ngươi, không được gọi loạn"

"Mẫu thân cũng dặn trừ hai người ra không gọi bất cứ ai như vậy, muốn thứ gì thì phải nắm được điểm yếu của đối phương mà đánh không cần dùng sức vẫn có được thứ mình muốn"

"Rồi xong rồi, đi với ta."

"Đi đâu?"

"Đi gặp mẫu thân"

"Được đi nào"

Cả hai đến phủ Vệ Kha, vì sự kiện mang thai mà trưởng công chúa không thể nào hỗ trợ hoàng thượng được, sợi chỉ sắc kim một phần nào đó thay hoàng tỷ bên cạnh giải quyết.

Cánh cửa phòng mở ra, công chúa đang mặc cái áo lót kia, phơi người giữa mùa đông lạnh lẽo, xung quanh không biết bai nhiêu lò than đang chạy hết công suất.

"Công chúa người dạy Minh Châu cái gì vậy?", nhìn nhìn một hồi mới để ý liền quay phắt người lại, "Công chúa trời thì lạnh mà người đây làm nóng căn phòng thực sự phí phạm"

"Minh Châu lại đây với mẫu thân không phải thân nhiệt rất thấp sao, bên phụ thân không ấm áp đâu"

"Vâng mẫu thân, người nói chí phải"

"Minh Châu ngươi dám đi thì sau này đừng gọi ta là phụ thân"

"Vậy gọi Vệ Minh đi, sau này ngươi cũng không cần nữa, ta cần mẫu thân thôi", nói rồi chạy lại chỗ ấm áp kia hưởng thụ, "mẫu thân người nói xem chúng ta có nên kiến một phụ thân mới không, Minh Châu cảm thấy Vệ Minh không ổn rồi"
1

"Nhưng người chấp nhận chuyện xà tinh cũng chỉ có mình Vệ Minh, Minh Châu nghĩ xem nên thế nào mới phải đây"

"Mẫu thân dạy sao Minh Châu sẽ nghe vậy nhưng thực sự mẫu thân muốn kẻ đứng như tượng đấy làm phụ thân sao"

"Không đâu giữa thanh thiên phụ thân còn dám thể hiện tình cảm huống chi bây giờ, phải không Vệ Minh phò mã của bổn cung"


Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi