Ta Biết Sai Rồi


Trưởng công chúa cũng vì nhược thể mà băng hà, toàn quốc tang thương Minh Châu đứa nhỏ không tin vào chuyện đó bởi duy nhất vẫn còn nhớ được hai từ VỆ MINH, cái đêm công chúa được đưa vào lăng mộ đứa trẻ của hai người đã to gan lớn mật lấy ra ngọc châu ngàn năm của mình để đánh đổi

"Mẫu thân"

"Minh ... Minh Châu" trưởng công chúa suýt nữa thì quên mất hình hài của đứa trẻ được sủng nịnh này

"Mẫu thân người vẫn còn cảm giác với phụ thân đúng không?"

"Ý là phò mã trước đây!"

"Đúng là phụ thân, hài nhi sớm đã giúp mấy đồng loại thành tiên thú, cũng đã cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ của mình, ngươi hãy khắc ghi tên của người này là Vệ Minh, Vệ Minh Thần, ngọc châu này sẽ mang người đến chỗ phụ thân người phải tìm cho được chỉ cần tìm thấy nhất định phụ thân sẽ biết mình phải làm gì"

"Nhưng ngọc châu là linh đan của tiên thú nếu như mất nó không khác gì mất đi toàn bộ cơ thể trở thành linh hồn"

Minh Châu tinh nghịch chỉ vào bụng của mẫu thân nàng, "Mẫu thân an tâm, nếu hai người lại hợp lại thành một Minh Châu lần nữa sẽ xuất hiện thôi, nhưng trong quá trình người đến chỗ phụ thân nhất quyết không được lung lay ý niệm, bởi nếu không sẽ bị đưa đến một nơi khác, Minh Châu lúc đó cũng không thể giúp gì mẫu thân được"

"Nhưng ..."

"Chỉ nghĩ đến phụ thân, Vệ Minh, Vệ Minh Thần mà thôi"

Ánh sáng ngọc châu tỏa sáng công chúa xoa bụng mình nàng muốn tìm ra được người gọi là Vệ Minh ấy, khi đế với ánh sáng chói mắt kia nàng che mặt lại lúc nàng mở mắt ra chính là một khuôn mặt đại trước mặt nàng, thân hình nàng xích lồ cùng với nữ nhân trước mặt, nàng hô lên, "Phi lễ chớ lại gần bổn cung"

*Khách sạn 5 sao Her"

Trưởng công chúa đang hiện với cơ thể mới đối kháng với nữ nhân trên mình, "Ngươi là ai?"

Nữ nhân kia cười dịu dàng với nàng, "Không nghĩ sau khi cởi bỏ những thứ trên người cô lại trở nên hấp dẫn như vậy, ngoan ngoãn chìu tôi đi cô muốn đêm nay bao nhiêu tôi cho cô bất nhiêu"

"Vệ Minh ..." nàng chợt nhớ đến tên người mà Minh Châu dặn dò

"Cô biết cả tên tôi đấy, thật gian xảo quá đi"

"Ngươi ... Cút cho bổn cung"

"Thật biết tạo cảm hứng mà, tôi trước giờ chưa nếm trãi cảm giác cưỡng bức thôn nữ nhà lành. Thật thơm ngon mà"

Nói rồi Vệ Minh đem khăn trói hai cánh tay của công chúa nhà mình lại, cột với thành giường, bắt đầu âu yếm những nất da trên cơ thể kia, cảm nhận người kia quằng quại lại run rẩy lên vì mình bản thân lại càng vui sướng,càng muốn chiếm lấy thân xác người này, thói quen không hôn người khác nay vì một cô gái bị ông già quăng lên giường dâng tới miệng mà phá vỡ.

Nụ hôn kéo dài đến khi thoã nguyện Vệ Minh tự cảm thấy quần áo của mình vướng víu, đây là vì cô gái trước mặt mà phá vỡ, rồi tiếp tục hôn người đến nghiện, "Ông già quả là biết tìm người, chỉ mới hôn thôi cũng đã muốn không rời"

Vệ Minh hôn xuống cơ thể trắng hồng, rất nhẹ nhàng nhưng không rõ tại sao rất biết điểm nhạy cảm của người này, nghe tiếng rên la nghẹn lại thật phấn khích, đến khi nơi tư mật được mở ra dưới tay mình, mùi hương quá đỗi quyến rũ Vệ Minh cũng không ngần ngại dùng miệng của mình bắt buộc những tiếng kia thoát ra khỏi miệng

Công chúa lần đầu nếm Trãi chuyện nãy nó quá khác so với tưởng tượng, nàng không kiềm được mà phối hợp rất nhịp nhàng các động tác nơi dưới, "Ưm" "Ah" những tiếng ngăn cản đứt quãng "Kh ... không .. không được ... xin ngươi"

Vệ Minh càng lúc càng không kiểm soát được mình, cái lưỡi của cô chưa từng hầu hai ai nhưng nay lại tình nguyện vì người con gái này, nó không an phận cứ kích thích, bàn tay rất dễ đưa vào gặp phải màn chắn mà giựt mình, "Cô gái là con gái"

Thế nhưng Vệ Minh nếu kiểm soát được sự quyến rũ của nơi đó thì đã không có Minh Châu sau này, rất nhẹ nhàng xuyên qua lớp lá chắn mỏng manh ấy, biết trước là đau nến Vệ Minh rất nhanh ôm lấy người nằm dưới cấp cho nàng một mảnh vai mà hạ thủ, kế đó không vội hôn lấy nàng bắt đầu rất nhịp đưa đẩy ngón tay, được thả đôi bàn tay của công cháu bám lấy lưng của Vệ Minh mà muốn khắc để lại dấu của mình

Tất cả những gì Vệ Minh đã làm chính là đã tạo nên một sinh linh nhỏ bên trong bụng của công chúa nhà mình, đêm đó Vệ Minh không biết mình đã làm cho cô nàng dưới thân muốn chết đi sống lại mấy lần bởi vì cô cảm thấy không đủ, hoàn toàn không thoã nguyện đến khi người đó ngất đi mới dừng lại và tự nói với mình, "Nhất định phải buộc cô gái này là nữ nhân của mình mãi mãi"

Thế mà lúc tỉnh dậy mơ hồ lại không thấy đâu cả khách sạn ấy tìm cũng chỉ thấy hình bóng nàng rời đi rất vội vả còn khóc nữa, "Chủ tịch Minh!"

"Tôi cho các anh 3 ngày phải tìm ra và mang cô gái này về cho tôi, nếu không các anh bỏ việc đi"

Ấy vậy mà một mạch 3 năm sau vẫn không thấy mặt, thời gian đó công chúa rời khỏi thành phố mang theo Minh Châu định cư bên người anh họ Văn Thuần của mình, người duy nhất chấp nhận cưu mang một kẻ không còn trong trắng lại còn mang thai nữa
1

"Uyên em phải nói rõ cho anh, cha đứa bé này là ai?"

"Anh đừng hỏi nữa, em nhức đầu lắm em về phòng đây"

"Uyên, Kha Uyên, Định Hoàng Kha Uyên em đứng lại cho anh"


Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi