Ta Biết Sai Rồi


Từ ngày hôm đó cánh bao chí quá nhiều bài để đăng về Vệ Minh, tất cả đều lật lại vụ án năm xưa và càng tìm hiểu kỹ hơn mối quan hệ giữa ba tập đoàn có vị thế lớn nhất hiện nay, Vệ Minh chuyển công việc từ văn phòng sang nhà, căn hộ và nhà đều cho thuê lại, tất cả bây giờ chính là cần tiềm lực để chống đối cánh nhà báo nhiều chuyện

Tô Yên vừa đọc tin tức vừa lớn tiếng hằn những chữ, "Minh chủ tịch tình cũ nối lại"

Vệ Lăng Ái không màn đến hai người nhưng trong lòng lại lo lắng đến cha, "Mẹ đừng giận chị nữa, cha sắp về rồi chúng ta phải làm cách nào để cha tiếp nhận chuyện cháu nội mẹ kìa!"

"Chả phải giấy xác nhận ADN do con làm sao!"

"Có bao giờ cha chịu chấp nhận mấy cái giấy ấy đâu, mà Minh Châu dạo này lịch trình dày đặt bộ phim quay có vài cảnh thôi mà cứ bắt lặp đi lặp lại cứ như ai đang cố ý gây hại vậy"

"Kẻ nào đụng đến cháu nội của tôi!", Tô Yên nghe vậy ném tờ báo sang một bên mà gọi đến quản gia, "Ông Lâm giúp tôi chuyện này!"

"Vâng thưa bà chủ cứ nói"

"Sắp xếp người đem lịch trình cùng đạo diễn phim đó đổi đi, cháu của tôi không thể cực nhọc như vậy, còn nữa khi nào anh ấy về thì sắp xếp đưa hai người đến đây, không được để họ có chuyện gì, nếu như anh ấy không thừa nhận thì cũng phải thừa nhận"

"Vâng"

"Được rồi ông giúp tôi sắp xếp, còn nữa về tập đoàn Định Hoàng kia không cần làm khó nữa, sau này đều là người một nhà cứ đáp ứng, riêng về các mối làm ăn cứ báo với họ một tiếng lấy giá rẽ, phải để con dâu cùng cháu nội tôi sống tốt, khiến cho bọn họ ghen tị"

Vệ Minh không nói gì bởi lúc này chỉ cần khinh suất một chút thì nhất định vợ và con gái sẽ xảy ra chuyện, tốt nhất không nên làm gì cứ để mẹ lo liệu, nhanh chóng đem bọn người phía sau bóng tối kia lôi ra

Trong chuỗi ký ức kia, Vệ Minh phát hiện ra một biểu tượng lạ vô cùng, nó mang hình tròn bên trong lại hình ngôi sao lục cánh màu đỏ như máu, vừa nhớ đã rất ấn tượng, khi tìm kiếm trên mạng hay các người nắm giữ thông tin chợ đen đều không có được tung tích

"VỆ MINH THẦN" tiếng hét của Tô Yên khiến cô giựt mình mà chú ý, không rõ từ khi nào mà mẹ đã chuyển sang đứng trước mặt, thấy thần thái đã có lại, "hôm nay theo mẹ đến đón hai người bọn họ, anh ấy hôm nay sẽ về"

"Sao sớm vậy mẹ? Chả phải cha bảo tuần sau sao?"

"Nếu không vì tin tức của con thì anh ấy cũng không cần về làm gì!"

"Mẹ cứ nói cha lo bên đó chuyện bên này cứ để con"

"Chậm rồi, anh ấy đã lên may bay rồi, 8 tiếng nữa thôi anh ấy sẽ có mặt ở nhà, con có 8 tiếng để chuẩn bị"

"Aiz ... hai người muốn làm gì thì làm, về con dâu cùng cháu của mẹ muốn đón thì cứ đón, con không quản, con có chuyện phải làm"

"Bây giờ còn có chuyện sao gì quan trọng hơn sao?"

"Sự an toàn của hai người họ mới là nhất thiết, dù con và mẹ có kết hợp cũng không thể đánh thắng bọn họ"

"Là ai?"

Vệ Minh chỉ cười rồi nhanh chóng rời khỏi đi, lao chiếc xe của mình đi đến nơi mà bản thân bị đầy xuống, nơi đó nằm sâu thẳm dưới đại dương, nơi đó không có sự sống của con người, nhưng bao phủ bởi rất nhiều sự sống, trên chiếc du thuyền của nhà họ Vệ đứng trước mũi thuyền theo như ký ức mà đến

"Tiểu thư, chúng ta đã đi nơi này 5 lần rồi, chúng ta không dừng lại sao?" Người lái thuyền muốn chóng mặt, tuy rằng được ở với đại minh tinh đại thần tượng trong lòng mình

"Ừ đi tiếp đi"

"Tiểu thư???"

Vệ Minh nửa chừng nhảy xuống nước không cần mang theo đồ bảo hiểm, cứ vậy mà lặn xuống đáy biển, hơi thở ngày càng cạn đến khi tưởng chừng sẽ biến mất mãi mãi thì bộ trang sức ấy lần nữa sáng lên một màu đỏ khinh khủng, nếu như bây giờ Vệ Minh nhìn thấy chính mình nhất định sẽ rất đỗi sợ hãi, đây chính là hình dáng của quỷ vương

Rất nhiều năm trước thế giới hình thành một vài con quỷ được tạo bởi sâu thẩm đen tối lòng của sự sống, bất kể loài nào bất kể hơi thở của sinh vật nào đều chứa đựng trong đó hai luồng sức mạnh, một là sự sống hai là cái chết mà quỷ vương được hình thành chính là nhờ sự sống, khi cái chết cận kề hầu như ai cũng muốn được sống thêm mà họ bất chấp bằng mọi giá để có được sự bất tử, chính vì điều này đã tạo nên loại quỷ dữ, loại chuyên giúp các sinh vật có sự sống đạt được ý muốn của mình nhưng đổi lại khi sinh vật ấy đã bị lung lay thì cúng chính là lúc mà quỷ dữ sẽ nuốt trọn linh hồn là ngọn lửa bất diệt mà mạnh lên

Theo thời gian quỷ dữ chia thành rất nhiều loại và kẻ được cho là mạnh nhất sẽ mang danh hiệu quỷ vương, khi thế giới bị bao phủ bởi loại quỷ và sự thống trị tàn ác của quỷ vương thì một người đã đứng lên dùng chính ngọn lửa cùng với sinh mạng đứa con đầu lòng mà đem quỷ vương nhốt bộ trang sức, khi hai linh hồn thuần túy một không có chút tâm địa trong sáng vô cùng và một quỷ vương hòa làm một thì tất cả quỷ dữ dường như biến mất chúng chỉ xuất hiện vào ban đêm và lúc sinh vật cần chúng nhất, chính vì vậy loài người được ưu tiên mọi mặt sau đó

Riêng hai linh hồn hòa làm một đã luân hồi vạn kiếp, cùng sinh cùng tử, sức mạnh của quỷ vương bị phong ấn trong bộ trang sức và nó cùng là mối nhân duyên của Vệ Minh cùng Định Hoàng Kha Uyên, một sinh linh được tạo ra chứ không được sinh ra, không mang ngọn lửa sinh mệnh nhưng tràn đầy sức mạnh, cũng chính vì điều này mà năm xưa các tiên nhân không hề ngăn cấm hai người đến với nhau

Vệ Minh Thần không phải là một cái tên đơn thuần mà Tô Yên đã đặt, nó là phong ấn ký ức khi Vệ Minh tỉnh dậy, chỉ cần còn nắm giữ cái tên thì Vệ Minh dù có chuyển hóa thành quỷ vương cũng không thể nào có thể gây ảnh hưởng đến nhân loại, chính vì điều này mà Tô Yên hoàn toàn tin tưởng mà muốn giao phó lại cái tên, chìa khóa sức mạnh thực sự của quỷ vương cho con dâu của mình

Người lái thuyền bị dọa đến ngất đi khi nhìn thấy hình hài khác của tiểu thư nhà mình, và cũng không rõ bằng cách nào mà tiểu thư có thể lái du thuyền trở về đúng bến tàu, lúc Vệ Minh đặt chân vào đất liền thì những cái bóng đen xuất hiện với muôn ngàn hình dáng đều tung tô

"QUỶ VƯƠNG CHÀO MỪNG NGƯỜI ĐÃ TRỞ LẠI"

Vệ Minh búng tay nhẹ xuất hiện một cái ghế và xung quanh bến đều bao phủ bởi màu đen ma mỵ, "Các ngươi đã theo ta đến vạn năm, không chán sao!"

"Thưa không"

"Các ngươi theo ta là muốn gì, ta không mạnh như năm xưa và hiện tại cũng đã có quỷ vương mới các ngươi cùng nên xuống âm ti đi"

Một con quỷ kéo tấm áo choàng xuống, khuôn mặt trắng không có gì, ấy vậy mà nó lại rất sáng, "Quỷ vương tổ tiên chúng tôi đã theo hầu cận ngài, chúng tôi là con cháu sẽ theo đường của tổ tiên, hiện tại tân quỷ vương có mạnh nhưng không mạnh bằng ngài năm xưa, chúng tôi tin có ngày ngài sẽ có lại sức mạnh và chiếm lấy ngôi vị đó"

"Haha" Vệ Minh cười lên tiếng cười thôi đã giết chết bao nhiêu con quỷ sức mạnh yếu ớt, "Được nếu các ngươi tìm cho ra người đang muốn hãm hại Định Hoàng Kha Uyên"

"Cô ta không có ngọn lửa sinh mệnh, không có lợi cho chúng ta, chúng ta còn bảo vệ cô ta làm gì?"

"Nếu như không có cô ta thì các ngươi cứ đợi đến khi con cháu các ngươi ta cũng không thể thức tỉnh được, thời gian ta có hạn, có nhận hay là không?"

"Được, để tỏ lòng trung thành chúng thuộc hạ sẽ tìm"

"Để ta xem các ngươi làm ăn thế nào!"

Nói rồi những bóng đen biến mất, những điểm dị dạng cũng đã biến mất trên cơ thể Vệ Minh, nhìn đến dưới chân của mình không thấy gì cả, "Cái bóng đã hoàn toàn biến mất, vậy cũng có nghĩa là cơ thể này sẽ sớm bị hủy hoại dưới ánh sáng"

"Ngươi đùng là ngây thơ đấy, ngươi là ta và ta cũng là ngươi, ta ngủ dưới cái bóng của ngươi mấy ngàn năm, ta không muốn bị ánh sáng chíu nhiều quá nên thu lại thôi, ngươi thời gian trôi qua bao nhiêu lần cũng thế, vẫn ngây thơ không hiểu sự đời"

"Ngươi là ta và ta cũng là ngươi, ngươi là tất thảy mọi thứ con người ham muốn, ta là tất thảy thứ mà con chê bai, chúng ta từ ngàn xưa đã hòa làm một, từ ngàn xưa đã ở cạnh nhau, thế nhưng tại sao ngươi lại chọn cô gái đó"

"Khi có được danh là quỷ vương ta đã tưởng chừng mọi thứ đều thuộc về ta, thế nhưng khi ta không thể nhìn thấu được cô gái đó muốn gì ta lại càng muốn biết, càng lún sâu vào càng lúc càng khiến ta không dứt ra được, ta là bóng tối trong lòng ngươi, chỉ thông qua ngươi ta mới nhìn thấy được bên ngoài, ta và người đều có chung sinh mạng nhưng chính là hai dòng suy nghĩ khác nhau"

"Khác nhau chỗ nào?"

"Ngươi thích Trân Châu cô gái vui vẻ hướng ngoại, còn ta lại thích một Kha Uyên sâu sắc hướng nội, ngươi đã được yêu mến còn ta có lẽ cũng đã được yêu mến cho đến khi bị hắn giam lại trong cái tên của ngươi, phong ấn tinh thần của ta trong bộ trang sức ấy, ta chỉ có thể nói chuyện với ngươi đến khi ngươi 10 tuổi kiếp nào cũng vậy, không phải ngươi cảm thấy có lỗi mà là ta, ta cứ nhìn luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác cảm nhận rõ nỗi đau mà cái gọi là tình yêu mang lại"

"Haha nhưng Trân Châu của ta đã chết rồi, lúc đó chả phải ngươi đã chiếm được một thời gian mà đến gặp cô ấy sao"

"Đúng là vậy nhưng đến khi ta quay lại thì một lần nữa ta lại bị nhốt trong ngươi nhưng chính cái sự trẻ con thích tò mò mà một lần nữa ta lại được giải phóng chúng ta lại có thể nói chuyện với nhau, nơi này sức mạnh của mẹ không ảnh hưởng đến chúng ta nhưng sức mạnh của cha lại khiến ta lo ngại mà muốn ấn thân chính vì điều đó mà ta dấu mình"

"Tại sao lúc bên cô ấy ngươi lại không đền đáp, lại trơ ra như cục dá vậy, ngươi mang danh quỷ vương mà lại nhát như vậy sao!"

"Luân hồi chuyển kiếp phải uống chén canh quên đi tất cả, ta còn nhớ nhưng cô ấy thì không, ngươi chính là đã quên nhưng ta không quên, sức mạnh của ta chỉ có thể thông qua ngươi mà triển khai, phải có sự đồng ý của ngươi, đời thật trớ trêu mà"

"Ôi ôi quỷ vương của tôi đang than thở kìa!"

"Một đứa nhóc vô lo vô nghĩ như ngươi thì lo sợ điều gì chứ!"

"Chính là lo sợ làm mẹ đây, Minh Châu đứa trẻ đó ta thật sự khó mà tiếp nhận, mỗi lần đứa nhỏ ấy xuất hiện y như rằng ngươi sẽ không chịu ngồi yên, mà mỗi lần như vậy ngươi nha cứ làm khó ta không, nếu mẹ mà phát hiện chúng ta đổi chỗ cho nhau nhất định sẽ không cho ta ra ngoài nữa"

"Ngươi đang lo cho tương lai của mình hay ngươi đang ghen tị với con gái của ta"

"Ta mà thèm ghen tị với con rắn đó sao!"

"Ngươi không phải từ nhỏ rất sợ rắn sao!"

"Không, ta không có"


Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi