Ta Biết Sai Rồi


Trưởng công chúa hơi bị bất ngờ về nét chữ của phò mã, nói sao nhỉ bản thân nàng thấy chữ của của phụ hoàng là đẹp nhất nhưng giờ đây chữ của phò mã lại đẹp gấp bội, còn ghi rõ 10 lí do mặc trung y tập luyện.

Thứ mười thói quen như vậy không thay đổi được

Công chúa đặc biệt chú ý đến lí do thứ mười vô cùng vô lý đến có lý, rồi nhìn người kia ăn mặc chỉnh tề khuôn mặt thì đầy mực ngay cả tay áo như có vẻ không quen với việc sử dụng bút và nghiên mực.

"Phò mã tại sao lại biên soạn mà không nói thẳng với bổn cung"

Vệ Minh hơi xấu hổ nhìn sang hướng khác, "Nhất định sẽ quên nên khi ghi ra sẽ dễ hơn, với lại công chúa sẽ đọc hết chứ sẽ không phản kích với lí do nào đó mà người cảm thấy vô lí"

"Vậy cả 10 lí do đây,có cái nào hợp lí chứ?", trưởng công chúa vẫn đều đều giọng nói đầy chất vấn của mình.

"Cái thứ 10 là có lí nhất, với lại bản thân các tướng còn ở trần luyện tập, ta còn mặc đầy đủ mà"

"Muốn bổn cung chấp nhận điều này không khó nhưng với điều kiện", bây giờ nàng đã chuyển sang giọng nói vui vẻ dừng một chút quan sát rồi nói tiếp, "Phò mã dạy hoàng đệ, hoàng muội viết chữ, bổn cung phải công nhận nét chữ của phò mã rất đẹp"

Nghe hết câu Vệ Minh mới thở phào nhẹ nhõm, "Được chứ còn tưởng công chúa muốn ra yêu cầu gì, chuyện này làm được"

Công chúa bắt chốt, "Vậy phò mã nghĩ bổn cung sẽ ra yêu cầu như thế nào!"

"Dọn nhà xí hay là đi tìm cái gì đó, cũng có thể bắt ta đi đánh với mất tên ngự lâm quân sức mạnh kinh người kia một sống một chết mới thôi"

"Ngự lâm quân? Sức mạnh?"

"Cái này là lúc ta còn bị giam lỏng vì chạy trốn ấy mà bị một đám lạ mặt bắt giữ thì có một người đi đến dùng tay không phá xích còn nữa đánh cho đám thương gia không rõ hình dạng lĩnh hậu quả nữa đó.

Gọi là Văn Thuần, người như giọng của người phía Nam, khá dễ nghe và sức mạnh kinh người không giống ai của người này, không rõ tại sao lại cứu nhưng quả là người tốt"

Trưởng công chúa cười cười xoa đầu phò mã của mình như một đứa trẻ đang quá khích vì tìm được cái gì đó mới mẻ, "Đấy là cận vệ bảo vệ phò mã, sau này sẽ bên cạnh những lúc bổn cung bận công chuyện, nơi này đi bậy là đứt đầu đấy"

Nghe những lời đấy ai còn dám làm loạn nữa bất quá phạm vi chạy bộ được thu hẹp lại chính là tẩm cung công chúa, dù sao cũng sẽ chuyển sang phủ lúc đó tha hồ mà luyện tập, bây giờ vẫn giữ cái đầu là tốt nhất.

Nhất thời rơi vào hoang tưởng mấy bộ phim cổ trang bản thân mình đóng mà hoảng loạn, trưởng công chúa nhìn cái người tự suy diễn một mình như đang xem kịch hài, chỉ cười và đôi mắt không rõ từ bao giờ cứ nhìn phò mã của mình suốt.

Vệ Minh sau một hồi tự luyến về hình ảnh bản thân cũng ra một quyết định tự cho mình là đúng đắn, "Công chúa ta sẽ không đi loạn nữa, chỉ sinh hoạt trong tẩm cung này nhất định sẽ không sao!", rồi cái điệu bộ chắc nịch gật đầu liên tục khẳng định.

Thế nhưng đáp ứng chuyện này thì lại là một tràng cười ra tiếng của trưởng công chúa, "Được rồi vậy phò mã không nghĩ đến đi gặp hoàng thượng sao, dù là hoàng đệ của bổn cung đi chăng nữa nhưng cũng là người ban hôn cho phò mã và bổn cung, dâng một chén trà không tệ chứ, với lại chuyện luyện chữ cũng cần thông qua ý kiến của hoàng thượng chứ"

"Được được vậy thì đi nhưng mà khoan", Vệ Minh tưởng tượng đến mấy ông vua trẻ dâm tặc ánh mắt thèm muốn cơ thể trong trắng của mình mà run rẩy, "Hoàng thượng trông như thế nào, có hô to quát lớn hay ngồi trên ghế chỉ đạo, hay là sẽ moi tim ra nhai sống"

Trưởng công chúa không nghĩ phò mã lại hoang tưởng nặng như vậy nếu là người thường sẽ tố giác vì tội khi quân rồi, phò mã của trưởng công chúa ngay cả hoàng thượng cũng e dè ai dám làm gì chứ, "Yên tâm hoàng thượng còn nhỏ không đáng sợ, có bổn cung ở đây ai dám làm gì phò mã cơ chứ!"

"Được, như vậy cũng an tâm có công chúa bảo vệ nhất định sẽ không bị lấy tim ra hay bị giết tức tửi"

Cả hai cùng đến dâng trà nhưng vừa đưa xong thì cái bụng của phò mã lại vang lên tiếng sôi bụng

<Ọt ọt ọt ...>

Hoàng thượng cười ra tiếng, "Phò mã sớm đã không ăn gì lại bị hoàng tỷ phạt quỳ 2 giờ xem ra bây giờ cảm thấy rất đói đây"
2

"Hoàng thượng là thần làm sai nên công chúa mới phạt, vào cung mà không nắm rõ quy tắc trong cung, công chúa làm vậy đã khẽ tay lắm rồi!"

"Không nghĩ phò mã là người thông tuệ như vậy, xem ra cũng là một nhân tài để trẫm nhờ cậy"

Câu nói gần vua như gần cọp ngay lập tức hiện ra trong đầu Vệ Minh, rất nhanh chóng ra quyết định, "Hoàng ân quá đỗi lớn bản thân chỉ có thể là một sũng nhân của công chúa, nói đến tài hoa e rằng không bằng tân khoa trạng nguyên hay tướng quân anh dũng.

Bản thân tự thấy mình nhỏ bé thật chỉ muốn an phận bên cạnh chăm sóc công chúa, không cầu quyền cao chức trọng, không cần vàng bạc châu báu, công chúa đã coi trọng thần thì nhất quyết dùng thời gian còn lại trên dương thế này bồi bên cạnh công chúa, mang lại cho người những giây phút hạnh phúc nhất"

"Tỷ phu đã nói vậy thì trẫm cũng không ép nhưng xin hãy nhớ kĩ những lời nói này ngày hôm nay, trẫm tuy chưa phải là một vị minh quân mà đời đời ngưỡng mộ nhưng trẫm tuyệt đối làm tròn bổn phận của hoàng đệ"

Nhẹ nhàng nhưng đi sâu vài thâm tâm của Vệ Minh, bằng giọng nói quyết đoán của mình mà nói rõ, "Vâng hoàng thượng"

Lúc này trưởng công chúa đưa bản kê lí do ăn mặc mà phò mã đã biên soạn, "Hoàng thượng vậy cứ để tạm thời để phò mã làm phu tử luyện chữ, bổn cung nghĩ phò mã đủ năng lực làm điều đó!"

Hoàng thượng đôi mắt kinh ngạc nhìn tờ giấy rồi nhìn chủ nhân nét chữ, như không tin vào mắt mình người đẹp mà chữ cũng đẹp, "Theo lời hoàng tỷ đi, phò mã, trẫm không nghĩ lại ..."

"Đúng vậy hoàng thượng lúc mới nhìn bổn cung cũng giống hoàng thượng không sai, nhân phẩm tốt xem ra bổn cung không chọn nhầm người"

"Hôm nay tới đây thôi, hoàng tỷ chắc cũng chưa dùng qua bữa sáng, tấu chương cứ để trẫm hôm nay chả phải tỷ cũng đã nói để lại mọi chuyện cho đệ mà"

Trưởng công chúa gật đầu rồi cùng phò mã trở vệ tẩm cung, ngày mai bái kiến tổ tông, ngày kia có thể đến phủ đã xây, không phải là phủ phò mã, mà là phủ Vệ Kha, cái tên do phò mã để.

Vừa trở về phòng Vệ Minh mới thở phào nhẹ nhõm bụng như thế cũng lại kêu lên vô cùng dữ dội chọc cười trưởng công chúa.

"Được rồi phò mã không cần đánh trống kêu oan đâu, không ai cấm phò mã đi ăn đâu, với lại bổn cung đã bảo người mang thức ăn tới đây rồi"

"Công chúa, đói bụng thật mà, người đừng chọc ta nữa! Ta không còn sức chơi đùa nữa đâu hjx"

Mùi thức ăn xông thẳng vào mũi Vệ Minh, bày biện không nhiều bởi lẽ bản thân không nghĩ phò mã lại là một người sành ăn không món nào vừa miệng, mặc dù là cao vương mỹ vị cung qua loa cho qua cơn đói, khuôn mặt lúc ăn thật thê thảm như ai đó bắt phò mã đại nhân ăn thứ không thể nuốt vậy.

Trưởng công chúa nhìn sắc mặt đôi phương cũng không rõ,"Phò mã không vừa miệng sao?"

"Đồ chay đồ mặn đồ xào canh, mọi thứ đều hoàn hảo từ hương thơm đến chưng trên dĩa nhưng ăn vào lại không khác gì mấy món trong cũi gỗ mà ta ăn lúc trước không tính là ngon"

"Phò mã trước đây ăn đồ ngon hơn sao?"

"Nơi đó đồ ăn ngon không ít, công chúa khi nào chúng ta mới về phủ, đương nhiên phải tân gia tân phủ rồi"

"Phò mã nói cũng có lí nhưng thức ăn chóng đói qua ngày phò mã chịu được chứ", nhìn vẻ mặt đau khổ của người kia ăn, trưởng công chúa ra ý kiến, "Hay phò mã đến nhà bếp một chuyến xem, biết đâu lại có được thức ăn mình muốn"

"Vậy cũng được, ta sẽ mang về một ít cho công chúa, nhưng cũng không thể để bụng kêu mà đi lung tung được sẽ làm mất mặt công chúa"

"Ừm"


Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi