Ta Biết Sai Rồi


Món quà mà Vệ Minh tặng chính là cái áo dây siêu mát mẻ thiết kẻ đẹp mắt phù hợp mặc bên trong, so với yếm có lẽ thẩm mỹ hơn rất nhiều, vừa nhìn công chúa đã thích tuy đơn giản chỉ là một chiếc áo ba lỗ dây.

Được làm từ lụa thượng phẩm trắng hồng thuần khiết tuy nhìn đơn giản, nhưng làm ra nó không đơn giản như bên ngoài, có một lớp bên trong vừa người để giữ phần nên giữ khi di chuyển, bên ngoài hơi rộng, vài màu đậm màu trắng, bên trong màu hồng hòa quyền hợp lý và cân bằng.

Cái áo lụa nội y sẽ khác với cái áo nịt rồi, sẽ không là khiên bảo vệ hay là loại vải siêu co dãn được tìm thấy đê giữ lấy bộ ngực siêu cấp đẹp của Vệ Minh.

"Đây gọi là gì?"

"Áo lót, dạo này trời đã dần nóng lên nên ta nghĩ nếu công chúa mặc ngủ sẽ tốt hơn, bản thân ta mặc cũng chính là thiết kế này, nếu công chúa không ngại thì mặc thử hôm nay xem"

"Cũng được, phò mã giúp bổn cung mặc được chứ!"

"Chỉ cần chồng vô là được", Vệ Minh xấu hổ đỏ mặt quay người đi.

"Cái này mới với bổn cung nếu phò mã không giúp e rằng mạnh tay sẽ làm rách mất, quà của phò mã bổn cung không nỡ", phản ứng thú vị kia công chúa nỡ lòng nào bỏ qua chứ.

Cảm thấy không từ chối được ai bảo không suy nghĩ kĩ đã đưa Vệ Minh cũng chỉ tự trách mình, nhưng đối với công chúa quả thực không có một chút đề phòng nào cả, ngay từ lúc đầu công chúa đã thành công phá vỡ bức tường đấy rồi.

Thêm một cái ngu nữa khi giới thiệu về dạng quần tam giác hiện đại hay mặc cho công chúa, còn sẵn tặng luôn một bộ, vậy nên bây giờ Vệ Minh như tự đào hố chôn mình.

Trưởng công chúa thích thú chọc ghẹo không nghĩ phò mã của nàng lại có phản ứng đáng yêu như vậy, thoạt nhìn nàng cũng đã định được mặc làm sao rồi.

Thoát y bây giờ chính là lớp phòng ngự cuối cùng mà nàng che giấu, quả thực có chút e ngại nhưng nhìn đối phương chết trân một chỗ mắt không chớp miệng há rộng, một vẻ hết sức bất ngờ, sau khi nhận thấy ánh mắt ngây dại ấy liền quay người lại ho nhẹ.

Trước cái vẻ đẹp thân xác kia, một bức tượng sống mỹ nhân dù là nữ đi chăng nữa Vệ Minh cũng bị lung lay hơn thế nữa người này là vợ của mình, cử chỉ nhỏ thổi lúc này đã khiến tim đập liên hồi, hơi thở nặng nhọc và đặc biệt khó mà dời đi tầm mắt hay trách suy nghĩ về điều đấy.

"Phò mã dự định để bổn cung lạnh sao, y phục cũng đã cởi hết rồi"

Lòng của Vệ Minh ca thán, tại sao công chúa lại phóng đãng như vậy, dù sao bây giờ thân phận cũng là nam nhân để bị nhìn thấy không ngại sao, trong lòng la hét cực điểm còn bên ngoài xấu hổ cúi xuống đất.

Đầu tiên chính là quần, Vệ Minh quỳ xuống căng quần, "Công chúa đầu tiên là căng đai quần ra, ở đây đưa chân vào mỗi bên, phần ít vải phía trước, chỉ cần kéo lên là được", nếu không kiểm soát được sự kích động mà công chúa mang lại e rằng Vệ Minh sớm đã ngất đi rồi.

Đôi chân đẹp đến ngợp thở, từ từ kéo lên đầu gối, công chúa cảm nhận rõ va chạm hai người cũng tiện thể biết bàn tay ai kia đang run lên, không rõ lí do mặc dù được người hầu hạ tắm rửa sớm đã quen nhưng cũng là lần đầu nam nhân phục vụ, có chút ngại ngùng không nói.

Từng căn ti mét một, tâm trí của Vệ Minh muốn điên lên, gào thét nỗi lo âu không rõ từ đâu, tại sao cũng là nữ mà công chúa lại ảnh hưởng mạnh đến thế.

Đến gần vùng cấm địa, Vệ Minh chỉ biết nhắm mắt không nhìn kéo cho đáy chạm dựng lại, chỉnh sửa phần mông, an toàn.

Với bản thân Vệ Minh sự căng thẳng này quá mức cho phép của cái đầu, công chúa không biết từ khi nào lại mang đến cảm giác điên loạn này cho Vệ Minh, cảm nhận được mịn màng hơi ấm của đôi chân đẹp kia, không rõ bản thân đã có suy nghĩ muốn sờ soạng đôi chân như một bảo vật chỉ nhìn cấm sờ hiện vật.

Tiếp đó cái quần dài trung y bên trong cũng được mặc vào, lúc này gánh nặng một phần đã hạ xuống, đứng dậy hình như quên cái gì đó liền đập ngay là phần không nên thấy trực diện.

<Chát>

Trong lúc chưa sẵn sàng thì Vệ Minh vội đứng dậy ngay lập tức cái thứ đẹp nhất được chưng bày trước mắt, và cái ý thức nữ nhân cuối cùng đã ban tặng một cái tát mạnh.

Theo độ sức mạnh, độ nghiên, lực hút, hướng đánh, Vệ Minh an toàn nằm dưới sàn ôm má lãnh trọn cái tát đấy.

"Đừng nhìn bổn cung bằng ánh mắt dâm tặc đấy, bổn cung móc mắt ra đấy"

"Cuối cùng cũng có chút nữ tính", đứng dậy một lần nữa, "Được rồi sẽ không nhìn nữa, công chúa xin hãy dơ tay lên, sẽ không nhìn đâu"

Thấy một tay đã dơ lên, Vệ Minh cũng chẳng quan tâm mấy bởi nếu không làm vậy thì sẽ lại thêm một cái tát chí mạng nữa.

Áo lót đã mặc xong trong sự ngượng ngùng của công chúa, lớp bên trong ôm sát người thêm phần đai thun giữ vòng 1 nhẹ nhàng được nâng niu bên trong, bên ngoài lại như chiếc áo bình thường vô cùng đẹp.

Chiêm ngưỡng người mẫu diện đồ mình may quả thực vui vẻ, "Tốt, công chúa cứ mặc đơn giản vậy thôi, công nhận dáng của công chúa đẹp thật đến bản thân ta còn có chút ghen tỵ với người"

"Phò mã cứ nói đùa, chả phải phò mã được mệnh danh nam nhân đẹp nhất Kinh Thành sao"

Vệ Minh cười cười không nói gì, theo như những kiến thức sơ khai cũng đã mặc xong chỉnh tề cho công chúa, có chút không được tươm tất, chậc lưỡi, "Vẫn là không đẹp như bọn họ mặc"

"Phò mã muốn thay bọn họ mặc cho bổn cung!", trưởng công chúa bắt đầu cảm thấy phò mã này có chút lạ người.

"Không thể chiếm hết công việc của bọn họ, nhưng công nhận y phục thật rắc rối, cứ như bình thường ở quê nhà sẽ mặc vào cái một rất thuận tiện lại gọn gàng"

"Đúng vậy, nhưng thiết kế này có chút phức tạp, phò mã làm sao làm được"

"Kinh nghiệm một thời làm ở hậu cận, mà nói công chúa cũng không rõ đâu, nói nghe xem cảm giác thế nào"

"Thoải mái, không nghĩ phò mã lại có tay nghề may tốt như vậy, thật khiến bổn cung muốn đem phò mã nhốt vào một nơi để không ai nhìn thấy"

"Chả phải bây giờ ta là của mình công chúa sao, yên tâm ta không có cái sở thích năm thê bảy thiếp đâu, một mình công chúa là được rồi, một đại mỹ nhân trên vạn người, người khác muốn còn không được"

"Thật dẻo miệng, nếu đem phò mã đi làm thái dám nhất định sẽ được hoàng thượng tin dùng lắm đây"

Vệ Minh tái mặt khi nghe đến hai chữ thái dám, "Không không làm phò mã của công chúa là được rồi, đừng kiêm thêm chức vụ gì nữa cả"

"Hihi, bổn cung cũng không có ý định đấy đâu!"
1

"Công chúa, người ...", nhận biết được mình bị hù dọa có chút không vừa ý nhưng nhìn đến khuôn mặt kia bất chợt Vệ Minh đỏ mặt bởi những hình ảnh không mấy kín đáo xuất hiện liên tục, quyết định lúc này chính là rời đi để chuẩn bị về phủ ra xem bọn họ làm thế nào rồi.

Phủ Vệ Kha toàn là người của công chúa, là thị vệ là cung nữ trong cung, gặp mặt cũng đã gặp qua rồi và Vệ Minh hiểu rõ không nên liều mạng chọc tức nữ chủ này nếu không họa sẽ tức ắt đến đầu.

Đi xung quanh xem mọi người làm việc, Vệ Minh rất biết cách quan sát ở một góc khuất nhìn ai nấy ra ra vào vào tay đủ thứ đồ, ăn mặc cổ đại thật khiến Vệ Minh nhớ lại những ngày làm hậu cần của đoàn phim.

Cái hành động đáng nghi của vài cung nữ cứ trộm nhìn nhìn rồi liếc nhau như ám hiểu gì đó, đồ đạc vẫn là mang ra xe, từ góc nhìn thấy được Tâm Hằng đã nhìn thấy được điều đó đang nói gì đó với bọn họ, ngay sau đó các cung nữ khác như đã được huấn luyện bao vây bắt giữ đi nơi nào không biết cũng không nên quan tâm làm gì.

"Phò mã đại nhân, sao người lại đứng đây, không phải người đang ở cạnh công chúa sao!", Thu Nguyệt đi ngang qua nhìn thấy mỹ nam đứng nhìn không rõ là nhìn ai nhưng lại có chút mơ màng tưởng nhớ.

"Thu Nguyệt cô nương cũng không ở bên công chúa đến bên cạnh ta làm gì?"

"Công chúa sai nô tì mang cho phò mã một chút cao dược, không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng phò mã xin người hãy coi trọng cơ thể, bởi công chúa thực sự quan tâm người"

Tiếp nhận hủ cao dược từ tay Thu Nguyệt, "Đa tạ Thu Nguyệt cô nương, nhất định sẽ nhớ mà"

"Còn nữa công chúa còn dặn phò mã nên trở về, bởi sắp đến giờ khởi hành rồi, đồ đạc đã chuyển đi gần hết"

"Phiền Thu Nguyệt cô nương dẫn đường"

"Đường này thưa phò mã"

"Đa tạ"


Nhấn để mở bình luận

Ta Biết Sai Rồi