Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn



“Ưm… ưm…”
Một tiếng lại tiếp một tiếng rên rỉ kiều diễm phát ra.

Theo nhịp nhấp nhô uyển chuyển lúc cao lúc thấp Hạ Tư Ngọc, tâm thần Trần Lãm tiến vào trạng thái vi diệu chưa từng có.
Thể xác và linh hồn giao hòa.
Tuy là hai cá thể mà chung một lối đi.

Mỗi một dòng suy nghĩ mang theo tình ý hòa hợp từ sâu trong tâm thần hai người bất tri bất giác phát ra.

Trần lãm hay Hạ Tư Ngọc, từng tế bào trong thân thể của đối phương như chính mình.

Linh hồn của hai người chính thức đạt được sự hợp nhất.
Sâu trong thức hải của cả hai người, hồn lực vốn chỉ tồn tại trong thức hải lúc này tràn lan khắp ngóc ngách thân thể phân theo hai hướng riêng biệt đến miệng và nơi giao hợp.

Tại đây hai luồng hồn lực khác biệt hoàn toàn như nước sông và nước giếng lại dung nhập vào nhau một cách nhu hòa.
Chỉ là những biến đối trong thân thể hai người lại không hề có tác động nào đến linh hồn của họ, hoàn toàn chìm đắm trong sự giao hòa.
Đến khi hai luồng hồn lực tìm đến thức hải đối phương thì “ầm” một tiếng, giống như có màn chắn nào đó chấn vỡ.

Cả hai đồng loạt mở máy, không gian lúc này biển sao vô tận, bên dưới chính là thức hải.
“Chàng nắm tay thiếp.”
Tiếng nỉ non của Hạ Tư Ngọc vang bên tai Trần Lãm, hắn không lấy làm lạ chuyện nàng xuất hiện trong thức hải của hắn, trước đây hắn đã từng tiến vào thức hải Thẩm Mộng Dao một lần.
Nắm bàn tay mềm mại của Hạ Tư Ngọc, không gian biến đổi trong chớp mắt, thức hải của hắn đã biến thành thức hải của Hạ Tư Ngọc, kích cỡ nhỏ hơn không ít.
“Chàng bất ngờ phải không? Hiện tại chúng ta chính thức thần hồn giao hợp, chỉ cần một ý niệm đều có tiến vào thức hải của người kia.

Chàng là quái thai hay sao mà thức hải gần gấp đôi thiếp?”
Hạ Tư Ngọc phụng phịu ra mặt, vừa rồi nàng đã đột phá hậu kỳ nhưng thức hải không thể sánh bằng trung kỳ của hắn.
Trần Lãm mơ mơ màng màng nhớ ra trong khoảnh khắc trước đó có thông báo từ hệ thống.

Nhiệm vụ ngọc thể gì gì đó vừa công bố đã có tiến độ 1/3, không lẽ Hạ Tư Ngọc này thân mang ngọc thể?
Không để hắn thắc mắc lâu, Bạch Đình hiện ra giải đáp:
“Thể chất của nàng là Phản Hồn Ngọc Thể, song tu với nàng sẽ có hiệu quả rất tốt đối với linh hồn.

Tuy nhiên, đó không phải tác dụng lớn nhất, nếu nàng ta bị đánh mất đi thân thể thì linh hồn có thể mang theo tất cả tu vi nhập vào công tử cùng tu luyện như thường.

Thậm chí khi có được thân thể mới thì nàng có thể mang tu vi tiến bộ chuyển sang, không chỉ vậy nếu công tử có gặp cường địch đánh nát thân thể thì cũng có hiệu quả tương tự.”
“Công tử chú ý không được để người khác bắt nàng, đặc biệt là hồn tu, bọn hắn sẽ phế thức hải và dùng nàng làm lô đỉnh tu luyện, kết quả ra sao công tử có nghĩ.

Công tử rất may mắn khi là người đầu tiên giao hợp với nàng, vì hầu hết lợi ích của Ngọc Thể chỉ có tác dụng với người đầu tiên.

Nếu nàng đã thất thân thì công tử chỉ có thể hưởng lợi tăng tốc tu luyện.”
“Còn nữa, nữ nhân sở hữu Ngọc Thể sẽ một lòng một dạ với người đầu tiên giao hợp, nếu ra tay sẽ bị phản phệ mất hết tu vi.

Trừ khi gặp phải nữ nhân có sát khí qá nặng với công tử thì nên cẩn thận.”
Trần Lãm giật giật mí mắt, nói như vậy nếu linh hồn của nàng không hủy đồng nghĩa với bất tử.

Quan trọng là ý phía sau của Bạch Đình, hắn không thể để cho kẻ khác chiếm được nàng, thức hải bị phế giống như nguời thực vật, cuộc đời chính thức bế mạc.

Chưa kể nếu phải rơi vào tay một tên không ra gì mà lại đem lòng yêu thì thảm khỏi phải nói.
“Chàng nghĩ gì vậy? Lúc này còn mơ mộng đi đâu nữa?”
Thanh âm không vui từ nữ nhân đánh tỉnh hắn, nhìn lại trong trạng thái linh hồn nhưng như cũ không một mảnh vải che thân.
Trần Lãm cười ôn nhu nói:
“Ta có hơi bất ngờ, nàng thật đẹp.”
“Hứ… nhanh lên, thiếp mới đột phá… muốn nữa…”
Theo thanh âm nỉ non của giai nhân, hai tay Trần Lãm nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Tư Ngọc tiến nhập.

Ngay lúc này, Hạ Tư Ngọc cảm nhận sự sung sướng huyền dịu phảng phất khắp linh hồn, đôi chân vô thức kẹp lại thành tư thế quan âm tọa liên.

Trong ánh mắt nàng phản chiếu ánh sáng mê hoặc, đôi môi hé mở rên rỉ, nàng điên cuồng vặn vẹo vòng eo, cùng Trần Lãm bước lên đỉnh cực lạc.
“Hừ!”
Đôi nam nữ cùng lúc phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, dịch mật tinh hoa giao dung.
Tại giờ khắc này, hai người cảm giác linh hồn dường như đã thoát ly khỏi thân thể, muốn hòa vào nhau làm một thể muốn dung nhập vào thiên địa vô tận.

Linh khí xung quanh đột nhiên biến hóa kịch liệt, Điệp Tử Nghiên sớm đã nóng mặt rời đi nên không chứng kiến được.

Linh khí điên cuồng hội tụ vào thân thể hai người chuyển hóa thành hồn lực bồi bổ, điều mà cả hai không thể tưởng tượng nổi.
Hai cặp mắt mở ra nhìn thẳng đối phương, sâu trong đôi mắt của mỗi người là một tia vui mừng không thể tưởng tượng được.

Linh hồn chính thức đột phát một tiểu cảnh giới.
Hạ Tư Ngọc không đợi mà tiến, chủ động hôn lên môi Trần Lãm, bờ eo mảnh khảnh chủ động di chuyển lên xuống.

Nàng mặc nhiên phô diễn những tư thế tuyệt mỹ đến kinh tâm động phách.
Trần Lãm thân là nam nhân bị nữ nhân chiếm thế thượng phong thời gian dài đã không chấp nhận được nữa, kéo theo thân thể mềm mại của Hạ Tư Ngọc thẳng đứng, thô bạo đâm thương xông phá khe hẹp, lấy tay mỹ nhân làm cương, bàn tay vô mạnh vào hai khối thịt trắng phau “bép bép”.
Thoáng chốc, xuân sắc nở rộ trong phòng tắm.
Mãi đến khi linh hồn cả hai tách ra trở về hồn hải, Hạ Tư Ngọc mơ màng mở mắt, yên lặng quan sát gương mặt nam nhân lấm tấm mồ hơi đang gục đầu trên cổ mình.
Ánh mắt Trần Lãm cũng nhìn về Hạ Tư Ngọc đầy nhu tình, cái miệng của hắn tràn đầy vẻ tham lam hôn lên môi nàng, chậm rãi nếm vị ngọt tinh túy của giai nhân.

Hai bàn tay rắn rỏi nhu thuận vuốt ve trên hai bầu ngực mê người.
Bất luận thế nào Trần Lãm đều không nghĩ tới tùy tiện hoan ái lại xảy ra tình huống ly kỳ như vậy.

Cơ bản hắn cũng không ngờ khi hắn cùng với Hạ Tư Ngọc làm chuyện cấm kỵ đối với An Tinh Mỹ vô tình mở ra con đường thu ba loại thể chất song tu tuyệt hảo.
Dù phải đối mặt với An Tinh Mỹ nhưng hắn chấp nhận, đối với Phản Hồn Ngọc Thể đã kết nối cùng hắn, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Đã có vết xe đổ từ Liên Nguyệt, hắn sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này.
“Ngọc Nhi.” Trần Lãm nhỏ giọng.
“Thiếp nghe.” Hạ Tư Ngọc nũng nịu rút vào ngực hắn.
“Chúng ta có phải hơi nhanh rồi phải không?” Trần Lãm cuối cùng nói ra thắc mắc.
“Nếu nói vừa gặp đã yêu thì chàng có tin không?” Hạ Tư Ngọc nháy mắt lém lỉnh trả lời:
“Tam tu đồng nhất, tuổi còn rất trẻ, giúp thiếp đột phá lại còn hỗ trợ Quỳnh Hoa Cung rất nhiều, là một đệ tử thì báo đáp như vầy còn chưa đủ.”
Trần Lãm hết nói nổi, hắn nghĩ chắc là do ảnh hưởng của Phản Hồn Ngọc Thể.

Nghĩ lại thì đã thân mật như vậy, chuyện gì cũng đã làm thì hắn không ngại tiết lộ cho Hạ Tư Ngọc một số lợi ích về thể chất nàng sở hữu.
“Thần kỳ như vậy?” Hạ Tư Ngọc che miệng kinh ngạc.
“Phải, vì vậy chúng ta có nên tiếp tục?”
Trần Lãm vừa nói vừa cầm lấy bàn tay non mềm của Hạ Tư Ngọc đặt lên trên côn thịt vẫn giữ nguyên tư thế hùng dũng, hiên ngang.
Xuân ý vừa tản hết, Hạ Tư Ngọc vừa khôi phục cảm xúc bình thường bị như vậy thì trái tim nhất thời đập nhanh, hai má lại nhuốm hồng e thẹn nói:
“Á… chàng không biết mệt hả?”
“Ta vừa đột phá như nàng.” Trần Lãm cười hề hề.
“Hứ! Sắc lang chỉ biết ăn hiếp người ta.” Hạ Tư Ngọc siết chặt côn thịt, bĩu môi ngoảnh mặt hướng khác.
Hành động đó vô tình kích động dục hỏa trong người Trần Lãm, hắn bất ngờ xoay người, lật úp nàng xuống dưới thân, nâng kiều đồn ẩm ướt vẫn còn chảy ra dòng dịch trắng tinh lên cao, côn thịt trực tiếp đâm tới đóa hoa hồng hào múp máp hé mở từ đời nào.
Bạch bạch!
Da thịt ướt át va chạm, đôi gò bồng đảo run lên từng nhịp tạo ra mấy làn sóng thịt lăn tăn tiêu hồn.

Hạ Tư Ngọc thở gấp liên tục, sóng mắt lưu chuyển kiều diễm gợi tình.
Nhìn cặp mông đẫy đà không có chút vết sẹo cùng vòng eo nhỏ nhắn làm điểm tựa êm ái nắm vào, Trần Lãm muốn đêm nay phải cho nàng dục tiên dục tử, khắc ghi mãi mãi.
Một lần lại một lần dịch mật phóng xuất, không hề có quãng nghĩ, không biết trải qua bao lâu, không biết đạt cao trào đến lần thứ mấy, khi toàn thân Hạ Tư Ngọc mềm xuống đến mức không thể động đậy nổi thì Trần Lãm cùng ngã xuống lưng nàng, ôn nhu ôm lấy thân thể mềm mại của Hạ Tư Ngọc thiếp đi trong khi vẫn còn đang kết nối với tiểu huyệt sưng húp của giai nhân.

Hôm sau, An Tinh Mỹ bắt gặp Hạ Tư Ngọc khép nép đi ra hướng phòng tắm.
An Tinh Mỹ nhìn chằm chằm tam đệ tử của mình, nàng ta có chút lạ lạ, khí chất như tăng thêm một bậc, không lẽ đột phá? Nghĩ ngợi không được gì, nàng liền hỏi:
“Ngươi đột phá rồi?”
“Dạ, đệ tử vừa đột phá Tứ Chuyển hậu kỳ đêm qua.” Hạ Tư Ngọc bình thản trả lời, tuyệt nhiên không có điểm gì nghi hoặc.
Mà An Tinh Mỹ nghe xong thì vui phải biết.

Nàng đâu biết Hạ Tư Ngọc sau khi được tưới tiêu từ thể xác đến linh hồn, mưa móc thấm nhuần, đương nhiên làn da trơn nhẵn trong suốt càng tỏa ra vẻ rực rỡ kinh người, làm sao không càng thêm tươi đẹp động lòng người.
“Ừm, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nhiều ngay qua đã vất vả rồi.” An Tinh Mỹ ôn nhu nắm tay Hạ Tư Ngọc.
Đợi khi An Tinh Mỹ đi rồi, Hạ Tư Ngọc tiến về phía sau Thanh Vũ Phường.

Tâm trí nàng hiện lên khung cảnh buổi trình diễn vừa qua chuyển đến hình ảnh điên cuồng khi ân ái.

Ánh mắt chợt hướng về xa xăm vô định từ từ khép lại, nụ cười trên môi vơi đi nhường chỗ cho nét u buồn dần xâm chiếm.

Trong một căn phòng khác, Điệp Tử Nghiên uống hết ly trà đặt mạnh xuống bàn.
“Đại tỷ có chuyện gì không vui?” Lê Nhã Nhu ngồi trên giường than thở, nàng quá quen với tính khí của đại sư tỷ này.
“Hừ, ngươi nói xem ở đây có ai khiến ta như vậy?” Điệp Tử Nghiên hục hặc nói.
“Hửm? Ý đại tỷ nói Lãm ca ca?” Lê Nhã Nhu khẽ nhíu mày, ở đây có các nàng ở với nhau lâu năm không thể có chuyện cãi cọ, như vậy chỉ còn một người.
“Ca ca? Từ khi nào ngươi với hắn thân thiết như vậy?” Điệp Tử Nghiên như nghe phải sét đánh, trán nổi gân đen.”
“Trưởng lão hỗ trợ muội rất nhiều đó, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lê Nhã Nhu cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi.
“Hừ! Ngươi coi đi.” Điệp Tử Nghiên ném ra một khối Lưu Ảnh Kính.
Lê Nhã Nhu ban đâu ngơ ngác, sau khi xem qua một đoạn ngắn thì nóng bừng lồng ngực, hai mang tai đỏ chót, trong lòng nhộn nhạo.
“Cái này…” Nàng lắp bắp hỏi:
“Vậy tam muội… tam muội…”
“Còn cái gì nữa dâm tặc kia đã ăn tam muội ngươi sạch sẽ.” Điệp Tử Nghiên nghiến răng gầm gừ, hận lúc đó bản thân quá xấu hổ không dám xông vào.
Ánh mắt vô tình liếc qua Lê Nhã Nhu lập tức trợn trắng, nàng đang nhìn thấy chính nhị muội của mình đang luồn tay dưới lớp váy mò mẫm gì đó bên trong.
“Ngươi! Ngươi làm cái gì vậy hả?” Điệp Tử Nghiên bắt trúng bàn tay ngọc dính một chút nước ẩm ẩm.
Lê Nhã Nhu bị bắt tại trận quíu hết tay chân, nàng không ngờ bản thân vô thức đắm chìm vào hình ảnh diễn ra bên trong Lưu Ảnh Kính mà bàn tay hư đốn không nhịn được tự xử.

Xấu hổ nhất là bị đại sư tỷ bắt tại trận, mặt đỏ lên không biết giấu đi đâu.
“Muội… muội…” Lê Nhã Nhu lí nhí cúi gằm mặt không dám nhìn đại sư tỷ.
“Trời! Chắc ta chết! Cái tông môn này loạn hết rồi!” Điệp Tử Nghiên giận đến mức run rẩy bàn tay.
Bỗng nhiên Lê Nhã Nhu cắt lời:
“Muội cũng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy trưởng lão và cung chủ cùng nhau thì thường xuyên như vậy?” Lê Nhã Nhu rươm rướm nước mắt.
“Hả cái gì? Ngươi nói dâm tặc kia với cung chủ? Cùng nhau?” Điệp Tử Nghiên như cái sét đánh ngang tai, nhận thức sụp đổ trong sát na, nhất thờ bất động thanh sắc.
Lê Nhã Nhu cắn môi liếc nhìn Điệp Tử Nghiên, chậm rãi kể lại tràng cảnh mình nhìn thấy trong trang viên, tất cả diễn biến bên Tuyệt Mỹ Hồ ngày đó đem ra nói hết tất thảy cho Điệp Tử Nghiên.

Lời nói ngập ngừng đứt quãng nhưng giống một trận bão tố quét ngang tâm trí Điệp Tử Nghiên.
Không để đại sư tỷ của mình phản ứng, nàng nắm chặt bàn tay Điệp Tử Nghiên dí mạnh vào chà sát bên ngoài lớp quần lót trắng tinh đã ướt đẫm một mảng nói:
“Đại tỷ chà chỗ này giúp muội giống cung chủ đi, cung chủ lúc đó có vẻ rất thích lắm, muội cũng cảm thấy thoải mái nữa.

A…”
“Ngươi…” Tâm thần Điệp Tử Nghiên bị đả kích mãnh liệt, không thể không chế bàn tay chính mình.
Tam muội bị ăn sạch, cung chủ cũng nhúng chàm, ngay cả nhị muội đã thành ra thế này.

Điệp Tử Nghiên cảm giác mọi chuyện vượt quá sức tưởng tượng của chính nàng.

Nhất là ngày hôm đó còn bị hắn nhìn thấy hết từ trên xuống dưới.
Nhưng nhìn thấy Lê Nhã Nhu lúc này trông có vẻ khổ sở, nàng vội dẹp hết suy nghĩ trong đầu, thầm cảnh giác phải tránh xa Trần Lãm nhất có thể.
“Giờ ta phải làm sao?” Nàng hạ giọng nói.
“Ưm… tỷ xoa ngay chỗ này giúp muội… ưm… đúng rồi… a… muội sướng…” Lê Nhã Nhu thẹn thùng hướng bàn tay Điệp Tử Nghiên đến nơi tư mật hồng hào, miệng nhỏ rên rỉ nỉ non.
Điệp Tử Nghiên nhận ra nhị sư muội đã hứng tình, trước mắt phải giúp nàng giải tỏa.

Đột nhiên mái tóc vàng ươm bị nắm mạnh, đôi tay của Lê Nhã Nhu đã ấn mạnh xuống đóa hóa thịt nhoe nhoét nước.
“Ư… sướng… có gì đó muốn ra… a… a…”
Theo tiếng rên cao vút, trong ánh mắt mở lớn của Điệp Tử Nghiên, một dòng nước trong vắt từ cái lỗ nhỏ xíu hé mở tuôn trào khắp miệng nàng, tràn trề chảy khắp khuôn mặt xinh đẹp.
“Hừ… hừ… tỷ liếm chỗ này của muội… muội ngứa… a… a…”
Lê Nhã Nhu nhắm tịt mắt co quắp khóe môi đến méo mó, hai chân siết chặt đầu đại sư tỷ chà mạnh vào tiểu huyệt phun nước xối xả trong từng đợt sóng khoái cảm đánh tới liên tục.


Nhấn để mở bình luận

Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn