Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn



Ngô quản gia như muốn ngừng thở, cảm giác tâm thần đều đang run rẩy, lấy tu vi Xuất Khiếu kỳ của hai người bọn hắn vậy mà không áp chế được Trần Lãm, ngược lại còn bị hắn hồi mã thương giết đi một, một tự phế đi một tay.

Một cảm giác sợ hãi tê dại râm ran chạy dọc sống lưng hắn, rốt cuộc đã chọc phải sát tinh.
“Khốn kiếp! Lão phu không giết ngươi tuyệt không phải làm người!”
Ứng Thành Nhân không nhịn được nữa nộ hống một tiếng, đâm thương xông về Trần Lãm.

Hắn vận chuyển linh lực tới cực hạn, mỗi một bước bước ra giẫm lên không gian làm cho đất đai chấn động.
Trần Lãm chỉ nghe tiếng xé gió, không cần nhìn đã biết rõ Ứng Thành Nhân đánh tới.

Hai loại Thiên Địa Dị Vật đồng loạt khai triển, kết hợp với thân pháp Mê Ảnh Tung Bộ và thể lực bản thân, tốc độ trong thời gian ngắn nhảy vọt cách mũi thương âm u một dặm.
Trong màn đêm, hắn như một cái bóng mờ xẹt ngang, đám thuộc hạ viện trợ mới kéo đến từ Vô Ngân thương hội vô tình đụng phải lập tức “bụp bụp” mấy tiếng thành mấy cỗ thi thể rơi xuống đất.
An Tinh Mỹ cùng Hạ Tư Ngọc trợn mắt há hốc, đây còn là tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ?
“Lớn mật! Ngươi có thể chạy bao lâu?”
Tiếng quát chói tai từ Ứng Thành Nhân vọng đến như sấm rền cuồn cuộn vang vọng phía chân trời.
Trận vừa rồi chắc chắn không thoát được tai mắt trong Vũ Lăng Thành, đường đường là cường giả Xuất Khiếu kỳ bị tiểu tử Nguyên Anh trung kỳ đùa giỡn trong tay, đã vậy còn không bắt được, mặt mũi xem như mất sạch.

Nếu không giết được Trần Lãm, tôn nghiêm tổn hại thảm trọng, còn chưa biết phải đối mặt với tổng bộ thế nào.
Ứng Thành Nhân tăng tốc, sau gần năm trăm dặm khoảng cách với Trần Lãm đã được hắn rút ngắn không ít.
“Khặc khặc! Súc sinh cạn kiệt linh lực, phế ngươi cho ngươi xem mấy con tiện nhân kia bị chà đạp thế nào.” Hắn âm trầm quát phía sau, trong lòng nghĩ đến viễn cảnh trong lời nói mà đôi mắt lộ ra tia dâm tà.
Trước mất đi Ứng Thành Hỏa và Ứng Kiệt giờ lại thêm Chu Cương, thế cục giữa Vô Ngân thương hội và Quỳnh Hoa Cung đã xác định không chết không thôi.
Trần Lãm lơ đễnh cười dài, mọi sự đúng như kế hoạch.

Hắn kích hoạt Dạ Hành Ngoa, dưới bầu trời đêm khuya trong rừng rậm u tối đẩy mạnh tốc độ lên một tầm cao mới.

Khoảng cách vừa được rút ngắn lại nới rộng vượt mức ban đầu.
“Súc sinh này sao có thể?” Thanh âm Ứng Thành Nhân gầm rú vang khắp rừng.
Hắn còn đang tưởng rằng Trần Lãm nhờ vào bí thuật nào đó cho nên mới có thể kích phát tốc độ nhanh như vậy.

Sử dụng bí thuật liên tục như vậy nhất định sẽ có ảnh hưởng xấu đến đến thân thể, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng duy trì trong thời gian dài, hiện đã bay lâu như vậy nhưng Trần Lãm giống như thoát thai càng ngày càng dư lực, càng bay càng nhanh, điều này rõ ràng không thực tế.
Năm trăm dặm.
Bảy trăm dặm.
Một ngàn dặm.
Đến khi bay hơn một ngàn dặm, gần một nửa đoạn đường tiến vào khu vực ngoại vi Trung Thiên Sâm Lâm thì khoảng cách giữa hắn và Trần Lãm đã bị kéo dài gấp mười lần so với ban đầu.

Mà tốc độ của Trần Lãm không chút nào thuyên giảm.
“Chết tiệt! Súc sinh này ăn phải cái gì vậy?” Ứng Thành Nhân gắt gao hầm hừ.
Bản thân hắn cũng đã đạt tới giới hạn, thân pháp Na Di Lược Ảnh thúc giục liên tục nhưng không cách nào bắt kịp Trần Lãm.

Hồi Thiên Đan được trút vào miệng ồ ạt nhưng tựa hồ không bù nổi lượng linh lực tiêu hao.
Bằng vào tu vi hiện tại, chỉ cần bắt chết Trần Lãm, hắn tin tưởng Ngô quản gia và Chu Liệt cùng với đám thuộc hạ chi viện chắc chắn xóa xổ Quỳnh Hoa Cung, lúc đó bắt đầu chiếm lấy địa bàn Quỳnh Hoa Cung.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Trần Lãm có linh lực dường như vô hạn.
Trần Lãm trái lại không kinh khủng như Ứng Thành Nhân đã nghĩ.

Linh lực trong cơ thể sụt giảm liên tục, nếu không nhờ tứ tinh điên cuồng hấp thụ linh khí trong thiên địa và Hồi Thiên Đan được trút vào xối xả thì đã sớm gục ngã.
Tinh thần của hắn có chút mệt nhưng vô cùng sảng khoải, chỉ có thể dùng một từ “đã” để hình dung.

Dùng thực chiến bộc phát hết sức lực tốt hơn ăn không ngồi rồi tu luyện gấp vạn lần.
Trần Lãm mở rộng tầm mắt, hắn đã bay được gần hai ngàn dặm sắp sửa tiến vào khu vực Trung Thiên Sâm Lâm, Ứng Thành Nhân lúc này đã bị bỏ lại hai trăm dặm phía sau, khóe miệng hắn vểnh lên.

Hắn lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc nói:
“Triệu hồi ta.”
Lập tức một bảng thông báo hiện ra trước mặt.
Ký chủ có yêu cầu triệu hồi chờ xác nhận.

Đếm ngược năm giây.
Trong ánh mắt như muốn vỡ ra của Ứng Thành Nhân, Trần Lãm vô tung vô ảnh biến mất trong màn đêm, khí tức như triệt để mất đi trong thiên địa, cứ như là đột nhiên bốc hơi.
“Không gian pháp bảo? Nhất định là nó, ta không tin ngươi trốn mãi trong này.” Ứng Thành Nhân trầm giọng.
Thần thức tỏa ra phạm vi hơn năm trăm dặm xung quanh nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra bất kỳ điểm nào bất thường.
“Chó má! Súc sinh này đồ tốt thật nhiều.” Ứng Thành Nhân nghiến răng chửi rủa.
Hắn vẫn cho suy luận của mình là đúng, quyết định trấn thủ toàn bộ khu vực trong phạm vi năm trăm dăm bao quanh.

Nhất cử nhất động của Trần Lãm có vấn đề gì thì lập tức bị phát giác ngay.
Chẳng qua hắn không biết, chỉ có trời mới biết Trần Lãm đã thông qua tính năng triệu hồi của hệ thống Nhân duyên tiền định trở về Thanh Vũ Phường.

Một màn này hắn đã sắp xếp với An Tinh Mỹ trong khoảnh khắc vừa xuất hiện.
Xuất Khiếu kỳ toàn lực xuất chiến sẽ phá nát một khu Vũ Lăng Thành, hắn không muốn những người không liên can bị ảnh hưởng, dù gì xung quanh cũng là sản nghiệp và nơi trú ngụ của rất nhiều người, vì vậy mà hắn quyết định dùng kế điệu hổ ly sơn.

Chỉ cần dụ Ứng Thành Nhân rời đi sau đó chớp mắt trở lại làm thịt Ngô quản gia và Chu Liệt giảm bớt nguy cơ.

Hơn nữa hắn cũng muốn khảo nghiệm thực lực sau khi tu vi tăng tiến.
Từ lúc nhìn thấy tam nữ thương tích đầy mình, hắn đã định một chữ “chết” dành cho Vô Ngân thương hội.

Hắn còn chưa tính tới sẽ đối phó Vô Ngân thương hội cụ thể thế nào thì bọn hắn đã dâng mình tới cửa, lấy cơ hội lần này thanh lý môn hộ.

Phía trên cao của Thanh Vũ Phường, Ngô quản gia phế đi một tay nhưng chiến lực không suy giảm bao nhiêu, vũ khí của hắn là một thanh đại đao, mất một tay vẫn còn tay kia.

Đối với An Tinh Mỹ đã khôi phục một phần nhưng thương thế chênh lệch nên chiếm thế thượng phong từ đầu.
“Sống chết mà ngươi còn phân tâm, chết cho lão phu.” Ngô quản gia trào phúng.
Đại đao sát khí cuồn cuộn mãnh liệt bao phủ xuống.
Hắn chỉ thấy đôi môi nhợt nhạt của An Tinh Mỹ nhếch lên cười khẩy khinh thường như nhìn người chết.
Từ đâu trước mặt An Tinh Mỹ xuất hiện một bóng người, Ngô quản gia liền nhận ra đó là Trần Lãm, trong đầu không khỏi kinh ngạc.
Sao hắn lại ở đây? Gia chủ không bắt được, lẽ nào…
Ý nghĩ kinh hãi thế tục chạy qua, hắn hận không chặt Trần Lãm thành trăm mảnh, nỗi uất nghẹn phế một cánh tay vẫn còn đó.

Hai mắt đỏ ngầu, vô số linh khí xung quanh hội tụ vào đại đao.

Một đao trước đó hụt nhưng lúc này Trần Lãm lại ngang nhiên dấn vào, chắc chắn chết.
Đao hạ được một nửa, Ngô quản gia thấy miệng Trần Lãm lẩm bẩm gì đó, đột nhiên thân thể mất đi khống chế, ý thức cả người bị định trụ không cách nào điều động linh lực, theo đó đao pháp sắp thành vì linh lực cắt đứt mà tản lực.
Giờ phút này, hắn như ngửi được hơi thở tử vong đến cận kề.

Hắn nhìn thấy Trần Lãm lạnh lùng nâng U Minh Thương sắc lẹm không lưu tình đâm thẳng tới bụng.
"Ngươi… phốc…”
Hắc thương một hơi đâm xuyên đan điền, Ngô quản gia phun ra một tràng máu tươi đỏ thẳm, đau đớn tê tâm liệt phế thẳng đến linh hồn muốn nứt vỡ.
“Tử Nghiên giữ cho hắn sống.” Trần Lãm hô to ném cơ thể Ngô quản gia như bùn nhão xuống dưới Thanh Vũ Phường.
Trần Lãm vốn có thể giết chết Ngô quản gia nhưng vẫn đủ tỉnh táo giữ lại cho hắn một mạng.

Đơn giản là vì muốn khai thác thông tin sâu xa liệu có gì đó nguy hiểm dính dáng tới Quỳnh Hoa Cung hay không.
Xử lý xong Ngô quản gia, đến lượt Chu Liệt.

Hắn lúc này muốn tè ra quần, gia chủ đi bắt Trần Lãm chưa thấy trở lại, Ngô quản gia đã xong.

Khí thế hắn giảm mạnh, lúc này muốn bỏ chạy.
Nhưng Trần Lãm không cho hắn cơ hội đó.
“Trấn Hồn Thuật.”
Chuyển động của Chu Liệt bị định trụ, trong lòng hắn tuyệt vọng, Ngô quản gia vừa rồi cũng chính là y như vậy, hắn hoàn toàn không nghĩ tới với tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ của chính mình nhưng gặp Trần Lãm lại sợ hãi như vậy.
Hắn không biết Trần Lãm là hồn tu, hơn nữa còn là hồn tu mang theo bí thuật chế trụ linh hồn.

Ở trước mặt Trần Lãm, cái gọi là bỏ chạy đều gọi là chuyện cười.
Lúc này thời gian cấp bách, Trần Lãm phải xử lý nhanh.

Nếu kéo dài thời gian, Ứng Thành Nhân kịp đuổi về, còn có nhân thủ Vô Ngân thương hội chi viên tới, hại càng thêm hại.

Chưa kể tổng bộ Vô Ngân thương hội có phát giác ra hay không, sẽ càng ngày càng phiền toái.
U Minh Thương trong tay Trần Lãm đâm ra sát khí bừng bừng, hướng thẳng về ngực Chu Liệt.
Phốc!
Lồng ngực bị xé rách, trái tim bể tan tành, máu tươi bắn tung tóe.
Chu Liệt phun ra một ngụm máu lớn, trước ngực đã hiện một lỗ trống rỗng, tầm mắt hắn từ từ mơ hồ.

Hắn làm sao cũng không thể nào tin nổi lại bị một tên Nguyên Anh trung kỳ giết một cách dễ dàng như vậy.
Môi hắn mấp mấy muốn nói gì đó rồi ngậm chặt, con ngươi trở nên vô hồn, đầu gục xuống chính thức chết đi.
“Chúng ta vào trong.” Trần Lãm cười ôn hòa ôm An Tinh Mỹ và Hạ Tư Ngọc tiến vào Thanh Vũ Phường.
An Tinh Mỹ để ý mặt tam đệ tử áp chặt vào ngực Trần Lãm thoáng lên chút nghi ngờ, nghĩ lại tính tình đệ tử nàng hiểu rõ nên không suy xét nhiều.
Thanh Vũ Phường bị hư hại một phần phía trước, may mắn không ảnh hưởng đến nơi lưu trữ y phục.

Trước mặt Trần Lãm là Ngô quản gia trong tình trạng vô cùng thê thảm bị Điệp Tử Nghiên xách cổ như con gà.
“Ngươi muốn giết thì giết hà tất phải hạ nhục ta như vậy?” Ngô quản gia tái nhợt trầm giọng.
“Dường như ngươi không hiểu rõ tình thế của bản thân.” Trần Lãm nheo mắt ngừng một chút, lạnh giọng:
“Ngươi không muốn sống thì ta đưa ngươi đi trước một đoạn.”
Nói rồi Trần Lãm vung tay chụp lấy đầu Ngô quản gia, hai mắt hắn trợn lớn, sắc mặt cấp tốc trắng nhợt, hớt hãi cầu xin:
“Đừng! Ta muốn sống.

Chỉ xin công tử tha cho lão nô một mạng lay lắt, lão nô sẽ làm mọi chuyện công tử yêu cầu.”
“Ồ, vậy sao?” Trần Lãm cười nhạt:
“Nói cho ta biết tất cả chuyện liên quan Vô Ngân thương hội nhắm vào Quỳnh Hoa Cung.

Ngươi nên cân nhắc kỹ, không phải ta không cho ngươi cơ hội.”
Ngô quản gia nuốt ngụm nước bọt pha lẫn máu huyết vào trong cổ họng.

Lời của Trần Lãm có ý tứ gì hắn hiểu rõ, trải qua cảm giác linh hồn bị khống chế như tách rời thân thể khiến hắn xác định Trần Lãm là một hồn tu, mà đối với hồn tu có một thủ đoạn tra xét trí nhớ là sưu hồn.

Người bị sưu hồn xác định là chết, may mắn lắm thì tâm trí cũng điên điên loạn loạn người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Nói chung kết cục tàn khốc.
Hắn không do dự, hiện tại như cá nằm trên thớt, sống chết chỉ dựa vào một ý niệm của Trần Lãm, lập tức trả lời:
“Bẩm công tử, chúng ta nhờ vào một loại pháp bảo của gia chủ, trong đó có một tia linh hồn của thiếu chủ, trong phạm vi một trăm dặm nếu gặp phải người đã giết thiếu chủ sẽ sinh ra cảm ứng.”
Ba nữ liếc mắt nhìn nhau, không nghĩ tới Ứng gia tại Vũ Lăng Thành nhỏ nhoi này có thể sở hữu loại pháp bảo truy tung.

Nhưng nếu chỉ như vậy làm sao chúng có thể mò tới nhanh như vậy? Rõ ràng Ứng Thành Nhân đột nhiên kéo một đám người đến thẳng tay đánh vào Thanh Vũ Phường không để cho các nàng cơ hội giải thích.
Trần Lãm có chút ngờ ngợ, tiếp tục truy hỏi:
“Hay cho pháp bảo! Ứng Thành Nhân làm sao xác định được người giết thiếu chủ các ngươi là người Quỳnh Hoa Cung?”
Ngô quản gia không chớp mắt đáp:
“Vừa qua chúng ta vô tình được biết Thanh Vũ Phường có bán y phục mới lạ nên cho người đến quan sát thì pháp bảo cảm ứng.”
Trần Lãm thở dài một tiếng, từ từ tiến sát Ngô quản gia.

Nhìn Trần Lãm đến gần sát bên, Ngô quản gia bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh áp lên sau lưng làm hắn run lên.
Có điều hắn tự thấy bản thân đã khai ra rành mạch đầy đủ nên vẫn tỏ vẻ khép nép:
“Công tử, đó là tất cả những gì lão nô biết được.”
“Vậy à?” Trần Lãm cười như không, lúc này Lãnh Nguyệt Bảo Đao đã xuất hiện trong tay.
Bàn tay phải còn lại của Ngô quản gia bị Trần Lãm kéo mạnh ép chặt lên bàn, Lãnh Nguyệt Bảo Đao bốc ra hàn khi một hơi đâm xuyên qua tay hắn thủng cả mặt bàn, sâu đến mức trên tay Ngô quản gia chỉ còn nửa lưỡi đao.
“A!”
Ngô quản gia hét lên một tiếng thảm thiết, máu của hắn bắn lên người Hạ Tư Ngọc đang đứng bên cạnh dọa cho nàng một phen giật mình lùi ra đằng sau một bước.

Mọi người ở đây đều giật mình, không ai nghĩ rằng Trần lãm ra tay không hề có sự báo trước nào cả.
Cặp mắt An Tinh Mỹ nheo lại, nàng không nói lời nào nhưng khóe miệng nhếch lên lộ nét cười hàm ý ngươi đúng là muốn chết.
Nhìn Ngô quản gia đổ mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn, Trần Lãm thản nhiên nói:
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi? Chẳng qua ta là không muốn sát sinh quá nhiều nên cho ngươi con đường sống, ngươi lại không biết trân trọng.”
Ngừng lại một hơi, Trần Lãm trầm giọng:
“Trong Thanh Vũ Phường mọi nơi đều có kết giới ngăn cách cảm ứng, mỗi ngày chỉ có Tư Ngọc trông coi bên ngoài, hơn nữa trong vòng một tuần này không có bất kỳ khách nhân ghé thăm, đừng nói là Ứng Thành Nhân không có ở đây.

Phải biết thời gian qua hắn một mực bế quan tại Vô Ngân thương hội không gặp ai, quyết định đánh Thanh Vũ Phường chỉ vừa công bố tức thì.”
Tất cả thông tin đều được An Tinh Mỹ truyền âm, đều là từ Ứng Tâm nằm vùng tại Vô Ngân thương hội báo về.

Không phải nói nàng đóng kịch rất tốt, đem mọi chuyện đổ lên đầu Bạch Nhạc Tông.

Sơ suất một điểm là Ứng Thành Nhân quá tỉnh táo không động đến Bạch Nhạc Tông, vậy nên không trách nàng được.
Trần Lãm đánh mắt sang Lãnh Nguyệt Bảo Đao nhếch miệng cười:
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

Ta cho ngươi một lần cuối, tiếp theo là các chi còn lại.

Không biết Ngô quản gia đột nhiên biến thành người điên bị chó gặm sẽ có tư vị gì đây?”
Trần Lãm rút Lãnh Nguyệt Bảo Đao mang theo máu tươi phun ra ào ào chuẩn bị chém đứt cánh tay phải của Ngô quản gia thì hắn dập đầu đến rỉ máu hớt hãi nói:
“Không! Công tử nghe lão nô, lão nô xin thề có thiên địa chứng giám, nếu nói sai sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Thật sự là khi gia chủ đánh vào Thanh Vũ Phường, gặp phải hai vị đây mới xác thực được người đã giết phó hội trưởng và thiếu gia.”
An Tinh Mỹ nghe đến đây vỗ mạnh bàn quát:
“Khốn nạn! Tại sao các ngươi vô duyên vô cớ đánh vào chúng ta, nếu hung thủ là người khác thì không phải cơ nghiệp chúng ta tiêu tan hết sao?”
Ngô quản gia khổ sở tối tăm mặt mày, bây giờ đã không thể giấu tiếp, hắn một mạch nói:
“Gia chủ đã muốn khử Quỳnh Hoa Cung từ lâu, đây chẳng qua là cái cớ, nếu không tìm ra hung thủ thì tiếp tục tìm kiếm, Quỳnh Hoa Cung triệt đệ hủy diệt mới là trọng điểm.

Thương hội chúng ta được lệnh xóa xổ Quỳnh Hoa Cung, vì sâu trong lòng đất bên dưới Quỳnh Hoa Cung là một đoạn linh mạch.”


Nhấn để mở bình luận

Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn