Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn



Thịch!
Khoảnh khắc Liên Nguyệt bóp chặt trái tim Trần Lãm thì trái tim nàng nhảy giật kịch liệt.
“Hự!”
Liên Nguyệt khựng lại một nhịp, tay giữ lồng ngực đau nhói, mắt nhìn Trần Lãm đăm đăm.
“Vì sao… giết ngươi lại khiến tim ta đau thế này?”
Liên Nguyệt thều thào nói, nàng không rõ tại sao rất muốn tiễn nam nhân này xuống địa ngục nhưng trong lòng giằng xé dữ dội.
Làm sao ta cảm giác sẽ rất hối hận nếu như giết hắn?
Ánh mắt hờ hững vô tình nhưng loáng thoáng đã xuất hiện một tia dao động mất mát.

Nàng cảm nhận càng dùng lực càng khiến tim nàng đau hơn, như một lưỡi dao sắc bén vô hình cứa vào, không đổ máu nhưng đau thấu tâm can.
Chấp niệm cuối cùng? Vậy ta đoạn tình.
Bàn tay cắm sâu vào ngực Trần Lãm có chút run rẩy lần nữa bóp trái tim mỏng manh.
“A!”
Cả hai cùng hét lên đau đớn.

Trần Lãm trợn trắng mắt lộ ra tia máu như mạng nhện, chính thức rơi vào hôn mê.

Ở phía trên, hai dòng huyết lệ đã rỉ ra từ khóe mắt Liên Nguyệt.
Đau quá! Rốt cuộc là chuyện gì?
Liên Nguyệt bộc phát toàn bộ hồn lực trấn áp cơn đau tại trái tim.

Nàng mặc kệ tổn thất ra sao, phải giết cho bằng được.
“Á!”
Liên Nguyệt bóp trái tím đến muốn biến dạng thì đột nhiên hét thảm, tay văng ra khỏi lồng ngực Trần Lãm như gặp phải phản chấn vô hình.

Một ngụm máu tươi phun ra khỏi miệng vương vãi khắp nơi trên giường, dính gần một nửa trên mặt Trần Lãm.
Nàng lập tức mất đi ý thức, mắt nhắm nghiền, đổ ập xuống người hắn.
Cả hai thân thể trần truồng úp lên nhau, một đôi uyên ương nồng nàn tình cảm lại ngã xuống chiếc giường thấm đẵm máu tươi, thảm trạng đau thương vô cùng.
Tiêu Dao Các ngay kế bên nhưng không một ai biết được Các chủ của họ rơi vào bi kịch như vậy bởi kết giới che giấu.
Đột nhiên màng chắn kết giới vô hình tại cửa động gợn lên từng đợt sóng nhẹ, lóe sáng rồi vụt tắt.

Một nữ nhân quấn khăn che mắt, thân mặc y phục xanh thẳm nửa trước kín đáo nửa sau để lộ lưng trần gợi cảm tiến vào.
Thanh Hàn đứng cạnh chiếc giường máu hướng mặt về hai cơ thể bất động phía trên, cảm nhận hơi thở của cả hai vẫn còn nàng mới yên tâm thở ra một hơi nặng nề.
Nàng ném ra một nhúm linh thảo, linh quả các loại nhét vào miệng Trần Lãm, đồng thời đổ ra một loại dịch gì đó vào lỗ máu ghê người nơi lồng ngực.
Điềm xấu chính là oán hận, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Hàng loạt câu hỏi và thắc mắc nảy sinh trong não Thanh Hàn.

Nàng nghĩ mãi không thể tìm ra được lời giải thích thỏa đáng.
Nàng đã có mặt bên ngoài động phủ từ rất lâu, hiển nhiên đã chứng kiến màn ân ái điên cuồng, nhưng đó không phải là trọng điểm theo dõi.

Thứ nàng quan tâm chính là cảm giác bất an khi Trần Lãm và Liên Nguyệt gần gũi, nó hoàn toàn không liên quan đến tình cảm mà là sinh tử.
Nàng có thể xông vào ngăn cản nhưng đã không làm vậy.
Thanh Hàn ngồi xuống một góc quan sát tình huống hiện tại, không quên tạo ra một kết giới bên ngoài.

“Liên Nguyệt…”
Đó là ý nghĩ duy nhất của Trần Lãm sau khi ý thức mơ hồ đang có dấu hiệu táo trở lại, bất quá hiện tại ý thức của hắn chỉ đang ở trạng thái linh hồn sâu trong thức hải.
Thời gian dần trôi đi, tứ tinh trong đan điền không ngừng vận chuyển, hắn nhận ra mình đang hồi phục khả năng khống chế cơ thể, tuy vẫn còn rất yếu ớt nhưng điều này khiến hắn thở phào một hơi, xem ra hắn vẫn còn sống.
Trong mơ hồ, Trần Lãm cảm nhận được có gì đó đè lên trên người, rồi thời gian trôi đi, tựa như rất lâu, cuối cùng một tia sáng rạch ngang bóng tối, chiếu lên ý thức của hắn.
Mí mắt nặng trịch sau nhiều lần gắng gượng cuối cùng cũng mở ra, tầm mắt mơ hồ dần trở nên rõ ràng.
Đây là...!Liên Nguyệt?
Trần Lãm mở to mắt nhìn gương mặt xinh đẹp đầy ưu thương, kinh ngạc hơn là vết máu khô lại.
Nàng làm sao biến thành như vậy? Những vết máu này vì cái gì mà có? Nàng bị phản phệ?
“Tỉnh rồi!”
Bất ngờ vang lên một thanh âm bình thản đánh bay mọi suy nghĩ của hắn.

Giọng nói này rất là quen thuộc.
Hắn vội quay mặt nhìn về hướng phát ra âm thanh, Thanh Hàn chống tay tựa vào đầu giường ngẩng mặt như nhìn chăm chăm vào hắn.
Thần trí Trần Lãm trở nên phức tạp, vì sao nàng có mặt ở đây?
Hắn không dám sơ suất bật Vòng bạn bè kiểm tra, tên Thanh Hàn vẫn là màu xanh.

Xác định không có nguy hiểm hắn mới nở ra nụ cười:
“Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày.

Ta còn không biết ngươi là tam tu, giấu thật kỹ.” Thanh Hàn hé mở bờ môi mọng gợi cảm đầy ẩn ý.
“Tại nàng không hỏi a.” Trần Lãm cười nhạt, hắn thật không có ý giấu nàng.
Sức hồi phục của hắn nhanh hơn tưởng tượng của Thanh Hàn, kinh mạch lồng ngực vỡ nát, dù tài vật trị thương nàng cho vào đều là Hoàng cấp nhưng theo phán đoán của nàng không thể nhanh như vậy.

Sau khi dò xét cơ thể của hắn mới nhận ra hắn còn luyện thể.
“Nàng ở đây có lẽ biết chuyện gì đằng sau phải không?” Trần Lãm dò hỏi, hắn cảm thấy Thanh Hàn xuất hiện ở những thời điểm rất đặc biệt, mỗi lần gặp đều có một chuyện gì đó ẩn phía sau nhưng hắn không tài nào nhìn ra được.
“Hờ…” Thanh Hàn thở dài:
“Đến nước này ta nên cho ngươi biết một số thứ, thật ra ta không có ý định giấu ngươi, ta chỉ sợ ngươi biết nhiều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của người, thà chậm mà tốt, ăn chắc mặc bền.”
Trần Lãm mỉm cười thông cảm, hắn hiểu áp lực như thế nào, cố quá thành quá cố.
Thanh Hàn đứng lên vuốt mái tóc rối của Liên Nguyệt một lúc nhìn sang hắn:
“Ngươi có bao giờ nghĩ vì sao được Tiểu Nguyệt chú ý không?”
Trần Lãm nhíu mày, trong đầu đã từng nghĩ đến chuyện này, nói vậy tức là có uẩn khúc.
Thanh Hàn chậm rãi nói tiếp:
“Liên Nguyệt từ khi phát dục bắt đầu thức tỉnh thể chất Tử Cực Âm Thể.

Đây là một thể chất hiếm gặp và phiền phức, bởi vì nó cần dương khí tinh thuần để trung hòa âm khí chí cực.

Trong cơ thể đều có hai luồng khí âm dương, đối với nữ thì âm thịnh dương suy.

Tử Cực Âm Thể cắn nuốt tất cả dương khí trong người, nếu trong vòng 1000 năm không nhận được dương khí tinh thuần thì bạo thể mà chết.”
Trần Lãm trợn mắt nhìn Thanh Hàn rồi lại nhìn sang Liên Nguyệt nằm trên người.
“Ừm, ngươi mặc đồ vào đi.”
Thanh Hàn bình thản bế Liên Nguyệt lên quấn khăn che phủ thân thể.

Nàng đối với Trần Lãm lúc này không phát sinh bất kỳ động thái kỳ lạ nào khi hắn lỏa thể.
Trần Lãm nhanh chóng mặc y phục vào nghe Thanh Hàn nói:
“Muội ấy không biết điều này, ta chỉ nói cho muội ấy biết cơ thể đặc biệt thôi.

Tìm dương khí tinh thuần rất là khó, cách nhận dạng duy nhất bằng khứu giác, nam nhân có dương khí tinh thuần sẽ khiến muội ấy ngửi thấy mùi vị dễ chịu.

Vì vậy phòng hờ 1000 năm không tìm được, ta không nói cho muội ấy biết để vui vẻ mà sống.”
“Tiểu Nguyệt thật đáng thương.

Để muội ấy sống một đời ngàn năm tự do tự tại cũng là tốt nhất.

Cho đến khi gặp ngươi, ta nhận thấy linh khí chảy vào trong cơ thể ngươi rất thuần khiết nên tạo điều kiện cho Tiểu Nguyệt tiếp xúc xem có thật sự thành công.

Phần sau thì ngươi đã rõ.”
Trần Lãm chấn động, hóa ra một màn tình cảm đã được Thanh Hàn đứng sau sắp xếp từ trước.

Trách không được Liên Nguyệt chủ động đến vậy.
“Hừ, không phải ta ra tay thì ngươi có nằm mơ cũng hốt được Hợp Thể kỳ.” Thanh Hàn khẽ hừ một tiếng.
Trần Lãm cười thẹn, cuộc sống không cho không cái gì, toàn là toan tính.

Hắn không trách Thanh Hàn, dù nàng tính kế nhưng hắn hưởng không ít lợi lộc.

Dựa vào sắc mặt và thái độ của nàng, có lẽ nàng cũng như hắn không hiểu vì sao Liên Nguyệt hắc hóa.
“Ngươi trách ta cũng được, ta cũng không rõ vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi thế này.” Thanh Hàn thở dài:
“Ta ở ngoài từ lâu nhưng không thể can thiệp, bởi ta cảm giác chuyện sẽ tệ hơn nếu ta nhúng tay vào, may mắn là ngươi không sao?”
Trần Lãm gật đầu, hắn còn nhớ ở giây phút trước khi chìm vào hôn mê thì Liên Nguyệt sững lại một nhịp.

Dường như nàng bị thứ gì đó tác động mới trở nên oán hận muốn giết hắn.

Máu có thể từ đó mà ra.
“Ngươi mang theo Tiểu Nguyệt đi, chỉ có ngươi mới có thể khiến nàng tỉnh lại.” Thanh Hàn quả quyết giao Liên Nguyệt cho hắn.
“Vì sao?” Hắn ôm lấy Liên Nguyệt trong tay thắc mắc.
“Vì ngươi có bí mật.” Thanh Hàn thản nhiên trả lời, thân ảnh tan biến trong không gian vọng lại một câu:
“Yên tâm ta sẽ không ép ngươi vì ta cũng có bí mật, chỉ cần biết ta đã thề vĩnh viễn không hại ngươi.”
Trong động phủ chỉ còn lại Trần Lãm mang đầy suy nghĩ phức tạp.
Hắn mặc y phục cho Liên Nguyệt xong thu vào trang viên đặt trên giường trong cung điện của nàng rồi mới trở về Tiêu Dao Các.
Hoàn Nhan Yên Vũ các nàng được hắn mang vào trang viên liền mà không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đến khi các nàng theo hắn tiến vào cung điện của Liên Nguyệt thì Đoạn Lăng Nguyệt kinh hô:
“Sư tôn, sư tôn bị làm sao?
Nàng không rõ sư tôn biệt tăm ở đâu thời gian qua, lúc này sư tôn nàng lại nằm trong trang viên của hắn không hề động đậy.

Thắc mắc rất nhiều nhưng nàng chú ý đến trạng thái của sư tôn hơn.
Chỉ có Hoàn Nhan Yên Vũ ngầm hiểu chuyện gì.

Trang viên này là một bí mật lớn của Trần Lãm nhưng Liên Nguyệt lại có thể nằm đây, hơn nữa cung điện này rất giống với Thiên Nguyệt Các.

Thời gian qua Trần Lãm đi ra ngoài để làm gì đó nàng không rõ, kết hợp với Liên Nguyệt không thấy tung tích thì giờ đây đã xác định được.
Hắn thu luôn cả Các chủ rồi.
Hoàn Nhan Yên Vũ không nói ra, tâm trí Đoạn Lăng Nguyệt đang rối ren, chưa bao giờ biểu hiện như vậy, sợ là sẽ khiến nàng tệ hơn.
“Muội thấy Các chủ hình như tu luyện có vấn đề dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, phu quân chắc sẽ có cách giải quyết.”
Hoàn Nhan Yên Vũ không đợi mà nói thay Trần Lãm, nàng là nữ nhân thông minh, lời của nàng sẽ có tính thuyết phục hơn so với hắn.
“Ừ, ta cũng thấy vậy, không có quá nghiêm trọng, ngươi đừng lo lắng quá.” Thiên Ngọc Ly cũng lên tiếng bồi vào.
“Ta mong là vậy.” Đoạn Lăng Nguyệt ủ rũ, đôi mắt phủ một làn sương.
Nàng đối với Liên Nguyệt vừa tôn kính vừa yêu thương rất nhiều, xem như người mẹ thứ hai.

Làm sao không đau lòng?
Trần Lãm đau đầu không thôi, hắn được Hoàn Nhan Yên Vũ truyền âm không được nói cho Đoạn Lăng Nguyệt biết sự tình hai người, đợi sau khi Liên Nguyệt tỉnh lại tính tiếp.
Tiếc là cả hai đều không biết rằng Đoạn Lăng Nguyệt đêm đó đã quan sát toàn bộ diễn biến trên Thiên Nguyệt Các.
Nàng làm sao không biết cung điện trong trang viên có ý nghĩa thế nào.
Tại sao ngươi không nói thật cho ta biết?
Ngươi hay nói ta là người nhà mà.
Ngươi chỉ thích trêu đùa thôi.
Hàng loạt câu hỏi phiền muộn đặt ra nhưng không thể tìm được câu trả lời.
Đoạn Lăng Nguyệt nhói lên trong ngực, cắn môi cố kìm nén nước mắt chảy xuống.

Nàng chưa thể hoàn toàn ổn định tâm trạng, lạnh nhạt nhìn hắn nói:
“Ta hơi mệt, ngươi đưa ta ra ngoài đi, ta còn chuẩn bị về Thiên Việt thư viện.”
Trần Lãm khổ não, đành đưa nàng ra ngoài.

Đoạn Lăng Nguyệt như hứng chịu cú sốc, quyết định này đã đẩy nàng ra xa hắn.
“Công tử biết vì sao không? Công tử quá hấp tấp đó.” Bạch Đình hiện ra bên cạnh chu ngoa nói.
“Sao em nói như vậy?” Trần Lãm nhíu mày.

Không lẽ mọi thứ là do hắn gây ra?
“Công tử kiểm tra lại đi.” Bạch Đình bĩu môi không thèm để mắt tới.
Trần Lãm giật mình như có điện chạy ngang người, hắn vội vàng mở bảng nhiệm vụ lên xem.
Ngay dưới nhiệm vụ Vật trả về chủ cũ có một dấu mũi tên chỉ xuống, hắn liền mở ra.
Kinh Đào Chưởng Pháp là đệ lục thư tịch thất truyền của Tiêu Dao Các, cần giao lại cho Tiêu Dao Các chủ.

Liên hệ Đoạn Lăng Nguyệt để có thêm thông tin về Tiêu Dao Các chủ.

Kinh Đào Chưởng Pháp là công pháp đặc biệt, nếu không thể tu luyện được liền vô duyên không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Tiêu Dao Các chủ phải luyện thành mức độ cơ bản của Kinh Đào Chưởng Pháp để hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Lãm thở mạnh, mấy nhiệm vụ trước không có cái này, riêng nhiệm vụ này lại có.

Hắn chợt nhớ tới thời điểm công bố nhiệm vụ, bởi vì mất hứng khi Kinh Đào Chưởng Pháp vừa tới tay liền bị đem vào nhiệm vụ nên không quan sát kỹ.
Đại não đột nhiên thông suốt.

Hắn liền kiểm tra Kinh Đào Chưởng Pháp, phần mô tả công pháp này còn chưa được hắn xem qua.
Kinh Đào Chưởng Pháp tổng hợp các tuyệt học cao siêu của phái Tiêu Dao ẩn chứa tâm tình của người sở hữu trước đó.

Những người sở hữu tiền nhiệm mang theo ân oán tình thù rất nặng thấm nhuần vào các tuyệt học này nên người tu luyện phải khống chế được tâm của bản thân.

Nếu không thì luyện thành sẽ đánh mất chính mình.
“Do tính chất của nó nên bị giáng xuống thành Huyền cấp Cực phẩm.” Bạch Đình ôn tồn giải thích thêm:
“Công tử không nên bỏ sót bất kỳ thông tin nào đối với vật phẩm và nhiệm vụ.”
Khốn nạn!
Trần Lãm run rẩy tự trách bản thân quá vội vàng đã gây nên cố sự này.

Nếu hắn kỹ lưỡng hơn chắc chắn Liên Nguyệt sẽ không muốn giết hắn, sẽ không lâm vào mê man.
Hồn lực tiến vào cơ thể Liên Nguyệt, hắn phát hiện nàng ngủ say trong một lớp vỏ màu hồng mờ nhạt như vỏ trứng vô cùng kiên cố ngăn cản linh hồn xuyên qua.
Không nhận biết được tình huống này là gì, chỉ có thể đợi thời gian.

Bạch Đình cũng không giải thích cho hắn.
Ngược lại nàng nói thêm:
“Nhiệm vụ độ khó Đại cho thời gian dài là có nguyên nhân.

Công tử không thể hoàn thành một sớm một chiều được đâu.”
Trần Lãm ảo não, cái giá của nhiệm vụ độ khó Đại quá đắt.
Hắn ước gì có thể quay ngược thời gian, không tham lam phần thưởng để Liên Nguyệt luôn tươi cười.

Cùng hai nữ rời khỏi trang viên, Trần Lãm đã thấy Thanh Hàn đợi sẵn.
“Ngọc Ly sẽ đi với ta, ngày sau ngươi sẽ gặp lại nàng.” Thanh Hàn nói ngay.
“Nàng đi đâu?” Trần Lãm nhướn mày hỏi, tình thế khá gấp rút.
“Đông Việt đại lục.” Thanh Hàn nói bốn chữ rồi mở ra vòng xoáy không gian ôm Thiên Ngọc Ly bước vào nhanh chóng biến mất.


Nhấn để mở bình luận

Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn