Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Sau đó, cô phát hiện con người phải có kỹ năng nhất định, nếu không thực sự rất khó sống.
Cho nên cô chọn học y.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ cần không mất mùa, cô làm đại phu, có thể dựa vào y thuật để kiếm tiền, cũng có thể đảm bảo nguyên thân sẽ không chết vì bệnh.

Chính suy nghĩ này đã khiến cô nỗ lực học tập ở những thế giới tiếp theo, nỗ lực đến cuối cùng cũng được báo đáp, lúc này mới có cơ hội làm lại từ đầu.
Giờ đây, những nỗ lực trong quá khứ đã mang lại cho cô sự tự tin.
Lý Lâm thở dài: “Tiếc là tớ đọc không hiểu lắm.”
“Trong kỳ thi của nhà máy dược, cho dù đề cập đến kiến thức chuyên môn thì cũng không quá chuyên sâu.

Những thứ này đều là kiến thức cơ bản, cậu hãy cố gắng ghi nhớ những điều này.” Lê Thiện giúp Lý Lâm tổng hợp một số kiến thức, lại đưa tài liệu ôn tập mà mình tự soạn cho cô ấy.
Lý Lâm nhận lấy tài liệu, nhanh chóng lật hai trang, phát hiện đúng là dễ hiểu hơn lần trước cô ấy ôn tập lung tung, vội cầm tay Lê Thiện, cảm động nói: “Thiện Thiện, cậu thật tốt.”
Rõ ràng cô ấy ấy chỉ cảm thấy Lê Thiện đáng thương nên mới nhắc một câu, không ngờ cô lại đối xử với mình tốt như vậy.
Lúc trước, Lý Lâm còn cảm thấy Lê Thiện là người trong ngoài không đồng nhất, tâm cơ thâm trầm, bây giờ, cô ấy đột nhiên có chút xấu hổ.
Cô ấy ôm tài liệu ôn tập, trong lòng âm thầm thề, sau này nhất định phải làm bạn tốt của bạn học Lê Thiện, cùng nhau cố gắng thi vào nhà máy dược.
Tất nhiên Lê Thiện có thể cảm nhận được sự thân thiết của Lý Lâm đối với mình, cô cũng nguyện ý qua lại nhiều với Lý Lâm.

Cô đã quên rất nhiều chuyện trước đây, nhưng có một chuyện lại khắc sâu vào ký ức của cô, đó là Lý Lâm bênh vực cô.
Khi đó, tro cốt của cô được cậu Cả đưa từ Tân Thành trở về, đúng lúc Hạ Đường và Trương Duyệt trở về thành phố thăm người thân, có lẽ là vì tâm lý áy náy nên hai người đó đến tham gia tang lễ, kết quả là bị cậu Cả đuổi ra ngoài.
Mà lúc đó, Lý Lâm đã lấy chồng đứng trước mặt tất cả mọi người chỉ trích hai vợ chồng đó là kẻ “dối trá”, “mèo khóc chuột, giả từ bi”, mắng đến mức hai vợ chồng họ không dám ngẩng đầu.
Lý Lâm và Lê Thiện là bạn cùng bàn hai năm, quan hệ cũng bình thường.
Lê Thiện cũng không ngờ sau khi biết mình chết, Lý Lâm lại đau lòng như vậy.
Lý Lâm là người tốt…… Lê Thiện chạm đầu vào trán Lý Lâm: “Cậu cũng là một cô gái tốt.”
Lý Lâm: “!!!”
Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Lê Thiện đã sớm thu dọn hành lý, chờ em họ Trương Triều đến đón.
Vì muốn chuẩn bị cho kỳ thi, hoàn cảnh ở trường học có chút khắc nhiệt nên hôm qua cô đã xin nghỉ phép, đến nhà máy cơ khí bàn bạc với cậu Cả một chút, dự định thời gian tới sẽ về nhà ôn tập.
Lý Lâm thấy Lê Thiện như vậy thì cũng muốn về nhà ở.
“Nếu tớ cũng có thể ôn tập ở nhà thì tốt biết mấy.” Lý Lâm hâm mộ nhìn Lê Thiện nói đi là đi.
Cha mẹ của cô ấy đều là công nhân chính thức, đã làm việc lâu năm, nhưng trên cô ấy có ba người anh trai, dưới cô ấy còn một người em gái, cho nên nhà ở rất chật.

Từ sau khi cô ấy lên trung học phổ thông thì cô ấy đã không có chỗ ngủ, mỗi cuối tuần trở về, cô ấy đều phải chen chúc với em gái trên chiếc giường nhỏ chưa đến một mét vuông.
“Cũng không biết cha mẹ của tớ có đồng ý hay không?”
“Cậu thử hỏi một chút xem.”
Lê Thiện biết tình hình gia đình của Lý Lâm, nhưng cô cảm thấy, nếu Lý Lâm có thể dựa vào năng lực của bản thân thi đậu vào nhà máy dược, cha mẹ của cô ấy sẽ cảm thấy rất vinh dự.

Huống hồ, chỉ cần Lý Lâm vào nhà máy dược, những người khác của nhà họ Lý muốn thi vào sẽ đơn giản hơn nhiều.
“Vậy để tớ thử xem.” Lý Lâm hơi động tâm.
“Dù sao cũng tốt hơn hiện tại.”
Lê Thiện thở dài: “Bây giờ, trường học không phải là nơi thích hợp để ôn tập.”


Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa