Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Buổi trưa, hai vợ chồng Trương Trục Nhật không trở về ăn cơm, Trương Triều nhanh nhẹn giúp cô thu dọn đồ đạc và đề nghị: “Chị, trưa nay chúng ta ăn mì trộn tương đi.”
Từ khi Lê Thiện rời đi, cậu luôn theo chân cha mẹ ăn cơm ở căng tin, ăn đến mức sắp sinh ra oán niệm rồi.
Tấm lòng nhớ chị họ là chân thành, nhưng nhớ tay nghề của chị họ càng chân thành hơn.
“Được lắm, nói gì mà tình cảm thắm thiết, tình cảm chỉ muốn chị đây về nấu cơm cho em thôi chứ gì.”
Tay nghề của mợ cả Phạm Cầm rất bình thường, không khó ăn nhưng tuyệt đối không thể coi là ngon.
Trước đây khi ở nhà, cô thường xuyên chăm sóc đặc biệt ba anh em này, luyện ra tay nghề nấu nướng tốt.

Tiền lương của Trương Trục Nhật và Phạm Cầm đều không thấp, họ lại rất tin tưởng Lê Thiện nên phiếu gạo, phiếu dầu gì đó đều đặt trong ngăn kéo nhỏ có khóa ở dưới bàn, muốn mua gì thì chỉ cần lấy phiếu đi mua là được, Lê Thiện thuận tiện thay đổi cách làm các món ngon cho ba anh em.
Năm nay, hai anh trai đã xuống nông thôn, Lê Thiện không hay trở về, chắc là Trương Triều buồn bực lắm rồi.
“Chị, chị gái yêu quý của em, chị hãy thương xót người em trai này đi.” Trương Triều đáng thương tỏ vẻ khốn khổ.
“Được rồi, vì sự đáng thương của em đấy nhé!”
Lê Thiện ra ngoài: “Chị đi nấu cơm, nhiệm vụ của em chính là quét dọn phòng cho chị.”
“Tuân lệnh!” Trương Triều ưỡn ngực, dáng vẻ tinh quái.
Đừng thấy nhà máy dược chiếm diện tích lớn ở huyện Bạch Mã, trên thực tế, nhà máy cơ khí mới là ngành công nghiệp trụ cột của huyện Bạch Mã.

Nhưng cũng bởi vì nhà máy được xây dựng sớm nên trước đây khi phân chia phòng ở mới xuất hiện tình trạng công nhân và cán bộ ở lẫn lộn với nhau.
Hàng xóm hai bên của nhà họ Trương đều là công nhân làm cùng một dây chuyền, đặc biệt là gia đình ở bên trái, vợ chỉ là công nhân tạm thời, mỗi ngày đi làm về còn phải dán hộp diêm để phụ thêm thu nhập cho gia đình.
Lê Thiện chuẩn bị nguyên liệu xong thì gọi Trương Triều.
Trương Triều ôm một cuộn vải dầu vào phòng bếp, động tác nhanh nhẹn dán lên cửa và cửa sổ, sợ mùi thơm bị bay ra ngoài.
Lê Thiện nấu nước sốt trước, trong nhà không có thịt, nhưng có mỡ heo.

Cô thái hành, gừng, tỏi, sau đó múc một muỗng tương lớn trong vại tương và bắt đầu đảo nước sốt.

Nước sốt đổ vào trong chảo dầu, phát ra tiếng “xèo xèo”, rất nhanh, một mùi thơm nồng nàn đã xông vào mũi.
Đến khi nấu nước sốt xong, Lê Thiện mới mở tấm vải xô ra, bên dưới là những sợi mì vừa mới cắt bằng tay.
“May là trong nhà vẫn còn bột mì.” Lê Thiện cảm thán.
“Là lần trước chị về mua đấy.” Trương Triều đáng thương lầm bầm, sau đó lại nhìn Lê Thiện bằng ánh mắt trách cứ.
Có thể thấy cuộc sống năm nay thật khó khăn.
Mì sợi đã chuẩn bị xong, trộn với nước sốt, Trương Triều hí ha hí hửng bưng một bát lớn, ăn xong còn chưa thấy no nên ăn nốt nửa bát còn lại của Lê Thiện.
“Sảng khoái.” Trương Triều ăn xong mới thở dài một tiếng.
Lê Thiện lại thấy bình thường: “Tạm được.” Hương vị không chuẩn lắm.
Đã trải qua rất nhiều thế giới, dù cuộc sống vất vả hơn, nhưng cô cũng được ăn rất nhiều món ăn vặt ở khắp mọi nơi.
Trước đây, cô thấy mì trộn tương tự chế cực kỳ ngon, bây giờ ăn lại một lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không cảm nhận được cảm giác lúc trước.
Ôi… HÌnh như cô trở nên kén ăn rồi!
Ăn xong bữa trưa, Lê Thiện cầm phiếu tắm đi tắm, bởi vì không phải thời điểm tan làm nên ở nhà tắm không có nhiều người.

Lê Thiện một mình chiếm một vòi nước sạch tắm rửa thoải mái, sau khi về lại giặt quần áo sạch sẽ, cuối cùng mới trở về phòng tiếp tục ôn tập.
Trương Triều cũng nghe nói đến “Chí hướng cao cả” của Lê Thiện, cậu lập tức rón rén, không dám quấy rầy cô.
Mãi đến chập tối, hai vợ chồng Trương Trục Nhật mới về, họ cũng không cần Lê Thiện nấu gì, tự mình nấu mì rồi trộn với nước sốt để ăn, sau khi ăn xong mới nghe Lê Thiện nói muốn về nhà ôn tập.


Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa