Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Cô vội nói: “Được rồi, thật ra tớ cũng sợ lắm, chỉ là không thể hiện ra ngoài thôi.

” Thấy Lý Lâm không tin, cô dứt khoát nắm tay cô ấy: “Cậu xem đi, tớ căng thẳng đến mức tay đổ đầy mồ hôi rồi đây này.


Lý Lâm chạm vào, đúng là ướt, nhất thời cũng có chút xấu hổ: “Vừa rồi cảm ơn cậu.


“Cảm ơn gì, vẫn nên nghĩ đến chuyện sau khi trúng tuyển đi.


“Đến lúc đó, hai chúng ta cùng xin vào ký túc xá của công nhân viên chức, ở cùng một phòng, kéo dài tình bạn chung phòng của chúng ta.


Lý Lâm được an ủi như vậy, cảm xúc căng thẳng hoàn toàn tan biến, tưởng tượng theo Lê Thiện rồi nói: “Đến khi đó, tớ sẽ tiết kiệm tiền mua một chiếc máy khâu, tay nghề của tớ còn tốt hơn Lưu Bình đấy, cô ta cũng chỉ học bản lĩnh của mẹ cô ta, vậy mà suốt ngày khoe khoang, cảm thấy mình chắc chắn có thể vào xưởng thêu.


“Cậu biết may quần áo sao?” Lê Thiện thực sự hơi ngạc nhiên.

Bình thường cũng không thấy Lý Lâm động vào kim chỉ.

“Bà nội của tớ biết may quần áo, từ nhỏ tớ đã bắt đầu học rồi.


Thế hệ trước có rất nhiều người biết quần áo, dù sao trong nhà cũng có nhiều trẻ con, nhất định phải có người biết sửa quần áo, về phần tiệm may? Từ xưa đến nay, người có tay nghề đều rất nổi tiếng, tất nhiên giá cả cũng không thấp, vì vậy, có thể tự làm được thì vẫn nên tự làm.

“Vậy đến lúc đó, tớ sẽ mua vải nhờ cậu may quần áo, tớ sẽ trả cậu tiền công.


Lý Lâm không có lý do gì để từ chối, thậm chí còn hào phóng nói: “Tiền công cái gì mà tiền công, thuận tay thôi.


“Việc nào ra việc đó.


Lê Thiện không đồng ý: “Lao động là vinh quang nhất, một phần cày cấy một phần thu hoạch, tớ cũng không phải là người thích chiếm lợi.


Lý Lâm nghe vậy cũng chỉ có thể đồng ý, đồng thời cũng cảm thấy Lê Thiện là một người thoải mái, hoàn toàn khác với dáng vẻ trong ấn tượng của cô ấy, có thể thấy cái nhìn của cô ấy trước đây hẹp hòi đến mức nào.

“Phải rồi, buổi chiều cậu có việc gì không? Nếu rảnh thì chúng ta đi dạo cửa hàng bách hóa đi.

” Hết căng thẳng, Lý Lâm cũng hết buồn ngủ nên rủ Lê Thiện.

“Chiều nay, nhà tớ có việc, ngày mai thì rảnh.


Lê Thiện vẫn mong đợi cuộc điện thoại của Trương Trục Bản vào buổi chiều, từ khi cô trở về đến bây giờ, đây là lần đầu tiên liên lạc với Trương Trục Bản, cô luôn nghĩ đến chuyện Trương Trục Bản hy sinh ở kiếp trước, bất luận như thế nào thì cô cũng phải nhắc nhở một chút.

“Vậy ngày mai đi, lần này, sau kỳ nghỉ tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp, sau đó là thi vào nhà máy dược, sau này cũng không rảnh nữa.

” Lý Lâm đến bên cạnh Lê Thiện, nhỏ giọng nói: “Tớ muốn nhờ cậu đi cùng tớ đi mua một chiếc áo bông mới.


Nói xong lập tức đỏ mặt.

Mới đầu, Lê Thiện còn chưa nghĩ đến, còn tưởng cô ấy muốn mua áo bông mới để Tết mặc, nhưng khi nhìn thấy đôi mặt hàm chứa nét ngượng ngùng của Lý Lâm, cô chợt bừng tỉnh: “Cậu chuẩn bị…”
Cô còn chưa nói xong đã bị bịt kín miệng.

“Chỉ là đi xem, có được hay không còn chưa biết đâu, cậu đừng nói với người khác.


“Chắc chắn tớ sẽ không nói.

” Lê Thiện kéo tay Lý Lâm xuống, liên tục bảo đảm.

Cô cũng không phải là người nói nhiều, huống hồ, ở trong lớp, cô cũng không có nhiều bạn.

“Tớ tin cậu.


Từ sau khi biết “bộ mặt thật” của Lê Thiện, Lý Lâm rất tin tưởng cô.

Cô ấy luôn cảm thấy Lê Thiện đang giả heo ăn thịt hổ, hoàn toàn không nhu nhược giống như vẻ bề ngoài, cũng chỉ có Trương Duyệt mới coi Lê Thiện là kẻ ngốc, luôn muốn lừa Lê Thiện xuống nông thôn.

“Nếu buổi chiều cậu có việc thì chúng ta về thôi, đừng ở ngoài nữa.


“Được.


Lê Thiện đồng ý, hai người chậm rãi đi về phía sân ga.

Cũng không biết hôm nay là ngày hoàng đạo gì, hai người đi được nửa đường thì gặp một nhóm người đang đón dâu, một nhóm thanh niên mặc quần áo công nhân đi xe đạp, vây một chiếc xe đạp ở giữa và đi về phía nhà máy dược.




Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa