Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Đúng là một người kỳ lạ!
Từ đường Bưu Điện đến đại viện của công nhân nhà máy cơ khí tổng cộng có mười trạm dừng, trong đó có hai trạm còn phải đi đường vòng, cho nên trong suốt nửa tiếng đi đường, Lê Thiện vừa tựa lưng vào ghế vừa thuận tiện quan sát anh đẹp trai ngồi bên cạnh.

Cô không phải là người tự luyến, nhưng mà lúc này cô lại cảm thấy anh đẹp trai này đến đây vì cô.

Xe buýt lắc lư đến điểm dừng thứ ba, cuối cùng anh đẹp trai cũng không nhịn được mà mở miệng nói chuyện: “Xin chào đồng chí, tôi muốn hỏi một chút, có phải cô định thi vào nhà máy dược đúng không?”
Hửm?
Lê Thiện ngồi thẳng người, người này đi theo ba trạm dừng chỉ để hỏi thăm tin tức về nhà máy dược?
“Đúng vậy? Anh cũng muốn thi vào nhà máy dược sao?” Lê Thiện thân thiện trả lời, ánh mắt đảo qua gương mặt của anh đẹp trai, lập tức phát hiện anh mới hỏi một câu mà mặt đã đỏ bừng.

Anh đẹp trai không dám nhìn cô, chỉ gật đầu liên tục, giải thích nói: “Tôi thấy cô và bạn đi ra từ nhà máy dược, lại không mặc quần áo lao động nên đoán rằng các cô có thể đến báo danh thi, vì vậy mới bám theo, muốn hỏi cô một chút về chuyện báo danh.


Trong lòng Lê Thiện thầm nghĩ đến nhà máy nghe tư vấn không tốt hơn đi theo cô lên xe sao?
Nhưng khi nhìn gương mặt đỏ bừng của anh thì lại cảm thấy hiểu được một chút.

Có lẽ anh đẹp trai này là một người mắc chứng sợ xã hội, đi theo cô lên xe và bắt chuyện với cô mà đã căng thẳng đến mức hít thở không thông, nếu như vào nhà máy nghe tư vấn, sợ là sẽ căng thẳng đến mức ngất xỉu.

Trong lúc nhất thời, Lê Thiện nhìn anh đẹp trai này với ánh mắt hết sức đồng cảm.

Ở thời đại bình quân đầu người đều có trình độ xã giao tốt như thế này, ngày tháng của những người mắc chứng sợ xã hội rất khó sống.

Ôm sự đồng cảm sâu sắc và lòng nhiệt tình của thời đại, Lê Thiện giải thích trình tự báo danh cho anh đẹp trai nghe, cuối cùng còn dặn dò: “Bây giờ đã có thể báo danh, nhưng mà từ trước đến nay, thi vào nhà máy dược rất khó, phải ôn tập cẩn thận mới được.


Vẻ mặt của anh đẹp trai lập tức nghiêm túc, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lê Thiện: “Tôi biết rồi.


Nói xong thì mặt lại đỏ lên, ánh mắt cũng di chuyển, giọng nói yếu ớt: “Phải rồi, còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Tô Vệ Thanh, rất cảm ơn cô.


“Không cần cảm ơn.


Lê Thiện cười cười, nhưng cũng không tự giới thiệu.

Chỉ là tình cờ gặp gỡ, trừ khi cô và Tô Vệ Thanh đều có thể thi đỗ vào nhà máy dược, nếu không có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại.

Đúng lúc xe tới bến, Lê Thiện nói “Ngại quá”, sau đó tránh đầu gối của Tô Vệ Thanh và đi ra khỏi ghế, cô nhanh chóng xuống xe, đi thẳng về phía đại viện của nhà máy cơ khí mà không hề quay đầu lại.

Tô Vệ Thanh ngồi trên xe nhìn theo bóng người rời đi, xe buýt chậm rãi khởi động, đến khi không nhìn thấy nữa, anh ta mới thu hồi tầm mắt.

Đến trạm dừng tiếp theo, Tô Vệ Thanh xuống xe, đi sang đường đối diện và lên xe buýt quay về.

Cả đi cả về hết một tiếng đồng hồ.

Cho đến khi xuống xe ở trước cửa nhà máy dược, trong đầu Tô Vệ Thanh vẫn còn tràn ngập bóng dáng xinh đẹp vừa rồi.

Hôm nay, anh cả của anh tái hôn, mẹ của anh, đồng chí La Ngọc Tú đã giao cho anh một nhiệm vụ quan trọng, đó là trông chừng hai đứa cháu trai nhỏ của mình, đề phòng bọn chúng quấy rối trong hôn lễ.

Anh bận rộn cả một ngày, mãi cho đến khi anh Cả đón chị dâu mới trở về, đồng chí La mới tiếp nhận hai đứa cháu trai, khi đó, anh mới có cơ hội thở dốc.

Nhà cửa bừa bộn, anh không thích ồn ào nên trốn ra ngoài.

Ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy hai cô gái trẻ đang báo danh ở điểm báo danh.

Anh không nhớ người đi phía sau trông như thế nào, chỉ vì trong mắt anh lúc đó, tất cả đều là vị nữ đồng chí vừa rồi.




Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa