Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Tất nhiên, còn một lý do rất quan trọng khác, đó là căn phòng mà Lê Hồng Quân hiện giờ đang ở.

Đều làm công nhân, thời gian làm việc cũng ngang nhau, dựa vào đâu mà Lê Hồng Quân có thể ở trong viện nhỏ, còn bọn họ phải ở nhà tập thể, người ta cũng không quan tâm căn nhà này có phần của Trương Hồng Trân hay không, họ chỉ cảm thấy không công bằng.

Có phần của Trương Hồng Trân thì lại càng khiến người ta tức giận.

Ở nhà của người ta, tiêu tiền an ủi của người ta, còn muốn cướp công việc của người ta, hại con nhà người ta, đúng là khiến người khác khinh thường.

Hiện giờ, hai người Lê Hồng Quân và Đồng Linh ở nhà máy dệt sắp biến thành những con chuột thối khiến mọi người muốn đánh.

Hai vợ chồng da mặt dày cũng không sao, nhưng đôi long phượng thai cũng bị ảnh hưởng.

Một hôm, Lê Châu khóc lóc sướt mướt chạy về, vào nhà cũng không để ý người khác, chạy thẳng về phòng mình, đóng sầm cửa lại, ném mình lên giường và bắt đầu khóc.

Đồng Linh mệt mỏi cả một ngày còn chưa kịp ngồi xuống đã thấy dáng vẻ chịu thiệt thòi lớn của Lê Châu, bà ta vội vàng đuổi theo.

“Châu Châu, con sao vậy?”
Đồng Linh đẩy cửa phòng ra và đi đến mép giường, duỗi tay vỗ vào bả vai của Lê Châu: “Tại sao con lại khóc? Ai bắt nạt con?”
Lê Châu không chịu nói, chỉ chôn mặt ở trong chăn.

Đồng Linh lập tức sốt ruột, duỗi tay lay người Lê Châu: “Con đừng nằm, để mẹ xem nào, có phải ở trường đánh nhau với người khác không?”
Đồng Linh càng lay, Lê Châu càng giãy giụa, cuối cùng vùi mình vào trong chăn, bọc thành một cái kén, bày ra dáng vẻ từ chối giao tiếp.

Đồng Linh muốn nổi giận, nhưng nhìn dáng vẻ khác thường của con thì lại không dám tức giận, sợ ép đứa nhỏ quá lại xảy ra chuyện.

Chỗ Lê Châu còn chưa hỏi rõ ràng thì Lê Thông đã trở lại.

Cậu ta cũng xụ mặt, biểu cảm chán nản đi vào cửa, giống hệt Lê Châu, vào phòng lập tức đóng cửa lại, cảm xúc của cậu ta coi như ổn định, chỉ là sau khi đóng cửa thì khóa trái lại.

“Con, đứa nhỏ này, nói chuyện đi!” Đồng Linh vỗ chăn, còn chưa phát hiện Lê Thông đã về.

Lê Châu vẫn không nói lời nào, tiếng khóc lại lặng lẽ truyền ra.

Lúc này, Đồng Linh càng thêm sốt ruột, giọng điệu cũng càng gay gắt hơn.

Lê Châu bị ép không có cách nào khác, đột nhiên xốc chăn lên, lên án nói: “Đều tại mọi người, tại sao mọi người lại muốn cướp công việc của chị Cả, hiện giờ, cả trường học đều biết con là con gái của mẹ kế ác độc.


Sau khi hết lên, cô ta lại trốn trong chăn gào khóc.

Đồng Linh đột nhiên cảm thấy như có một con dao cắt vào tim.

Bà ta không ngờ chuyện này lại liên lụy đến bọn nhỏ, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống.

Bà ta đúng là bị mỡ heo che mắt!
Biết trước như vậy…
Biết trước như vậy thì bà sẽ không tìm Lý Tú Mai, bà ta nên tự mình đi, quả nhiên thêm một người biết là thêm một phần nguy hiểm.


Đồng Linh không hề hối hận khi tính kế Lê Thiện.

Đó gọi là “Người không vì mình, trời tru đất diệt.


Bà ta cũng không viện cớ cho bản thân, thực lòng mà nói, bà ta làm tất cả chính là vì công việc đó và căn phòng đang ở hiện tại.

Đồng Linh không quên, năm đó, khi bà Lê nhờ người đến nhà bà ta cầu hôn đã hứa cho bà ta phần công việc này, về phần phòng ở… Bà ta đã ở hơn mười năm, chẳng lẽ không phải nên thuộc về bà ta sao?
Bà ta là con gái đàng hoàng, gả cho một người kết hôn lần hai, người trước còn để lại một đứa nhỏ kéo chân sau, bà ta không oán hận một câu nào, còn sinh cho nhà họ Lê một đôi long phượng thai, bà ta xứng đáng nhận được phần công việc và căn phòng ở này!
Về phần Lê Thiện…
Từ lúc mới bắt đầu, bà ta chưa từng nói sẽ đối xử tốt với nha đầu này, ngay cả bà Lê năm đó cũng đã nói thẳng, chờ sau khi kết hôn, bà muốn đối xử với nha đầu này như thế nào cũng được.

Chuyện duy nhất mà bà ta tính toán sai chính là năng lực làm việc của các cậu nhà ngoại của nha đầu này.




Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa