Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa



Chớp mắt, kỳ nghỉ đã kết thúc, Lê Thiện dậy sớm đi học, Trương Trục Nhật cố ý mua phiếu tháng cho Lê Thiện, ngày tháng viết tay được in trên trang giấy dầu, bên ngoài còn được dán kín, có phiếu tháng này, trong tháng này, Lê Thiện có thể thoải mái đi xe buýt.
Đến lớp, Lê Thiện lập tức phát hiện lại thiếu hai bạn học nữ.
Lý Lâm vẫn ở trong trạng thái buồn ngủ, hiển nhiên là đêm qua lại không được ngủ ngon, thấy Lê Thiện tới, cô ấy mới lấy lại tinh thần, cũng không nói chuyện nhiều, trực tiếp nói: “Hai người Vương Phương và Vương Lị kết hôn.”
Vương Phương và Vương Lị hai chị em họ.
“Gả cho hai anh em ruột.” Nói chuyện phiếm, Lý Lâm lập tức hết buồn ngủ.
Cả người bừng lên sức sống: “Tớ nghe nói hai anh em đó đều tham gia quân đội.”
“Vậy bọn họ kết hôn xong thì phải theo quân à?” Cậu Hai của Lê Thiện là một người quân nhân, mợ Hai của cô đã theo quân rất nhiều năm.
Lý Lâm lắc đầu: “Làm sao có thể, đâu phải là làm quan, sao có thể theo quân được? Nghe nói sau khi kết hôn thì ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, nghe nói mỗi người được mua một công việc.” Đây mới là nguyên nhân hai người họ đồng ý kết hôn.
Trong nhà đều có anh chị em, bọn họ không kết hôn cũng chỉ có thể xuống nông thôn, hoàn cảnh đi tìm việc hiện nay quá khắc nghiệt.
Điều này có nghĩa là nhà máy dược tổ chức thi tuyển công nhân là cực kỳ hiếm có.
Sau khi nói chuyện xong, hai người tiếp tục cúi đầu ôn tập.

Trương Duyệt đi tới, còn đứng trước mặt Lê Thiện một lúc lâu, biểu cảm vô cùng phức tạp.

Lê Thiện tưởng rằng cô ta còn muốn khuyên cô xuống nông thôn, đã nghĩ xong nên trả lời như thế nào, kết quả Trương Duyệt không hề nói gì, quay đầu đi luôn.
Lý Lâm: “… Cô ta muốn làm gì?”
“Ai biết được.” Lê Thiện lên tiếng, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Kết thúc một buổi học, ngoài ôn tập máy móc theo sách vở của thầy cô, các cô tự mình ôn tập còn tốt hơn.

Đến khi tan học, Lê Thiện thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, còn Lý Lâm dự định ăn tối xong thì tiếp tục ôn tập.
Lê Thiện cầm phiếu tháng lên xe về nhà.
Trời mùa đông nhanh tối, khi Lê Thiện lên xe thì hoàng hôn đã buông xuống.
Cô cầm cuốn sách to bằng lòng bàn tay, im lặng ghi nhớ kiến thức.

Cô không biết nội dung bài thi của nhà máy dược, hiện giờ có thể học thứ gì thì học thứ đó, cho dù học sai cũng tốt hơn không học gì.
Đang học, bên cạnh lại có một người ngồi xuống.
Lê Thiện đang ở trên xe buýt, đọc thầm ở trong lòng, cũng không nhìn người bên cạnh.

Nhưng mà người nọ lại mở miệng: “Trùng hợp vậy? Đồng chí, cô cũng ngồi chuyến xe này sao?”
Lê Thiện ngạc nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy anh chàng đẹp trai gặp phải lần trước đang nhìn cô với vẻ ngạc nhiên.
“Anh là… Đồng chí Tô?” Giọng điệu của Lê Thiện có chút không chắc chắn.
Anh đẹp trai môi hồng răng trắng, người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, hơn nữa còn mắc chứng sợ xã hội dễ đỏ mặt, vì vậy, Lê Thiện vẫn còn khá ấn tượng với anh.

Nhưng mà cô cứ nghĩ trước khi thi đỗ vào nhà máy dược thì sẽ không gặp, nên Lê Thiện hoàn toàn không nhớ tên của người ta.
“Phải, phải, cô còn nhớ tôi sao?” Tô Vệ Thanh được yêu thích mà sợ hãi, đôi mắt sáng ngời nhìn cô, lộ ra sự vui vẻ đơn thuần.
Lê Thiện hơi chột dạ cười.
Cô có thể nói mình không nhớ sao?
Nếu anh đẹp trai này không đẹp trai như vậy, sợ rằng cô sẽ không có một chút ấn tượng nào.
“Cô là học sinh trung học phổ thông huyện sao?” Tô Vệ Thanh lập tức đoán được Lê Thiện lên xe ở trạm xe buýt nào.
Anh cũng học ở trường trung học phổ thông huyện, nhà máy dược chỉ có trường tiểu học và trung học cho công nhân, không có trung học phổ thông, vậy nên, hầu hết đứa nhỏ trong nhà máy dược đều học trung học phổ thông ở thị trấn.

Từ nhỏ, Tô Vệ Thanh đã là bảo bối tâm can của đồng chí La Ngọc Tú, đương nhiên bà ấy không nỡ để anh ăn nhờ ở đậu nhà chú bác để học trung học trung học phổ thông, nên anh học hai năm trung học phổ thông ở huyện.


Nhấn để mở bình luận

Ta Ở Niên Đại Văn Hóng Chuyện Buôn Dưa