Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao



Nhiếp Chiêu đứng nhìn từ xa, chỉ thấy người nào người nấy vẻ mặt trang nghiêm, cứ như là đang nắm trong tay tính mạng cả nhà, cẩn thận đặt lá bùa vào túi gấm sau đó nhét vào trong người.Tần Tranh cũng nhận một lá bùa, giải thích với Nhiếp Chiêu đang có vẻ khó hiểu: "Nhiếp cô nương, lá bùa này tên Thần Tinh Phù, là vật không thể thiếu trong Tiên thí.

Có nó thì ta có thể dự thi rồi."Mộ Tuyết Trần thấy Nhiếp Chiêu vẫn còn muốn hỏi tiếp, theo bản năng nói: "Đây là...""Ta biết, đây chính là bài thi trong Tiên thí."Lời vừa dứt Husky đã nói một tràng dài: "Chỉ cần nhỏ một giọt máu của mình lên lá bùa thì nó sẽ nhận chủ.

Sau này khi dự thi, dù là thi viết hay thi vấn đáp, biểu hiệu của thí sinh sẽ được lá bùa ghi lại, sau đó tập hợp đưa về Tiên giới, được năm vị tiên quân có lập trường khác nhau chấm thi.

Chúc U thượng thần từng nói đây là cách công bằng nhất.”Mộ Tuyết Trần (hiếm khi muốn giải thích trước mặt lính mới): "..."Lời muốn nói đều đã bị Husky nói xong, hắn chỉ có thể gật đầu: "Rất công bằng."Thượng thần đời trước của Thần Tinh Điện bản tính liêm chính, suy nghĩ cũng rất chu toàn.Điều khiến người ta đau lòng chính là, muốn xây dựng một chế độ (nhất là chế độ tương đối công bằng) cần tốn vô số công sức, nhưng nếu muốn hủy hoại thì chỉ cần một kẻ ngốc bùn nhão không trát nổi tường là đủ.Nhiếp Chiêu nghĩ thầm, đợi đến khi Thanh Huyền thượng thần ngã ngựa, nàng nhất định phải chọc thêm mấy đao vào eo hắn để an ủi anh linh của tiền bối.Lá bùa này đúng là không phải vật tầm thường, Tần Tranh nhẹ nhàng chọc vỡ đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu như hạt mè lên, máu lập tức tràn ra bốn phía, nhuộm cả lá bùa thành một màu đỏ tươi, nhìn vào bỗng thấy có vài phần thần bí quái dị.Như thế có nghĩa là nàng đã báo danh rồi."Được rồi, chúng ta cũng nên tìm một chỗ đặt chân thôi...!hửm?"Nhiếp Chiêu đang định xoay người đi, động tác bỗng khựng lại, hơi ngờ vực quay đầu nhìn ra cửa thư viện.Không biết vì sao vừa rồi trong lúc vô ý nàng lại cảm thấy vị khảo quan, người đăng ký báo danh và phát bùa ngoài cổng dường như cũng đang ngẩng đầu nhìn mình."..."Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc, sau khi hai ánh mắt chạm vào nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vị khảo quan kia nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục tiếp đón những thí sinh tiếp theo, giống như chưa từng đặt Nhiếp Chiêu vào mắt."...Thôi, coi như ta đa nghi đi."Nhiếp Chiêu lắc đầu, lại xoay người cười nói với Tần Tranh: "Tần cô nương, chúng ta đi thôi.

Đây là lần đầu tiên ta tới Đô Thành, phải làm phiền ngươi dẫn ta đi dạo xung quanh rồi.

Có cái gì ăn ngon, chơi vui, ngươi nhất định không được giấu riêng, nhất định phải chia sẻ cho ta nữa đấy."Tâm tư nàng tinh tế, vốn không muốn để Tần Tranh phải nợ nhân tình, vô duyên vô cớ tạo cho nàng ta thêm gánh nặng.Không ngờ tới vừa dứt lời, Mộ Tuyết Trần nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên tiến lên một bước, đôi môi mím chặt, đôi mắt tối đen nhìn thẳng nàng không chớp mắt, cứ như muốn khoan một cái lỗ trên mặt nàng.Nhiếp Chiêu ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của hắn: "Sao vậy?""Ta..."Cổ họng thiếu niên phập phồng, cố gắng lắm mới gắng gượng phun ra được ba chữ: "Ta có thể."Nhiếp Chiêu: "...!Hả?""Ta có thể đưa ngươi đi."Mộ Tuyết Thần tăng tốc độ nói, giọng điệu có chút khẩn trương, giống như lời nói ra bằng miệng không theo kịp suy nghĩ trong đầu: "Tửu lâu, quán trà, cửa hàng điểm tâm ta đều biết hết.

Ngươi muốn đi đâu có thể hỏi ta.""..."Husky và Samoyed liếc nhau, giống như bừng tỉnh đại ngộ, hi hi ha ha cười ra tiếng: "Tiểu muội, ngươi nhường hắn một lần đi."Nhiếp Chiêu vẫn khó hiểu: "Nhường? Nhường cái gì?""Nhường cho hắn dẫn đường."Husky khoa tay múa chân giải thích nói: "Đây là lần đầu tiên A Trần gặp người mới, sợ bản thân không có chỗ phát huy khiến ngươi không tin tưởng hắn, sau này không tìm hắn nhờ hỗ trợ nữa.".


Nhấn để mở bình luận

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao