Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao



Nàng đi theo suốt chặng đường, đích đến cuối cùng là một phủ đệ nằm trên một con phố hẻo lánh trong thành.Lúc này đêm khuya thanh vắng, mọi nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, nhưng toà phủ đệ này vẫn đèn đuốc sáng trưng, ​​trên tấm biển phản chiếu hai chữ Tiền phủ, như đang đợi một vị khách không tên tới chơi nhà.Thanh niên thấy cảnh này thì hơi kinh ngạc, đang định đi quanh phủ đệ một vòng thăm dò tình huống, lại nghe thấy "két" một tiếng, hai cánh cửa màu đỏ son bị đẩy ra một khe hở, một cánh tay nhỏ tinh tế trắng noãn như ngọc từ sau cửa vươn ra, vẫy vẫy tay như muốn câu hồn hắn."Công tử mau tới đây."Sau cửa có mùi hoa mai phảng phất, một giọng nữ quyến rũ vang lên, như hoa đào đung đưa trong gió: "Hôm nay phụ thân không có ở đây, mời ngươi vào trong ngồi."Nhiếp Chiêu: "..."… Nói thật, thế này nhìn cái là hiểu ngay mà? Chỉ còn thiếu viết bốn chữ "ta không phải người" lên mặt nữa thôi!!!Yêu quái bây giờ đều qua loa lấy lệ như vậy sao???Thanh niên: "Nếu đã như vậy, tiểu sinh xin phép quấy rầy! Đa tạ tiểu thư cất nhắc!"Nói xong, hắn chạy chậm tới, không chút do dự đi lên bậc thềm.Nhiếp Chiêu: "..."Không chữa được, chờ chết đi, cáo từ.jpgNói là nói như vậy, nhưng để tìm ra sự thật về việc các thí sinh mất tích thì vẫn phải dựa vào vị huynh đài này.Trước mắt chỉ có một mình hắn mới có thể dẫn yêu vật trong phủ đệ ra.Nhiếp Chiêu trong lòng thầm niệm ba lần "rác thải là tài nguyên đặt nhầm chỗ" mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, lại nín thở, lặng lẽ đi theo sau thanh niên.Nàng niệm một pháp quyết ẩn thân, đi theo thanh niên vào Tiền phủ, chỉ thấy trong đó lan can được điêu khắc tinh tế, bậc thềm được lát toàn bằng ngọc thạch, mái ngói màu đỏ son, cảnh thiên nhiên nhân tạo tinh xảo trong đình viện, hành lang gấp khúc uốn lượn nhìn không thấy cuối, cảnh tượng xa hoa của một gia đình giàu có.Lại nhìn nữ lang ra ngoài đón khách kia, trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo chim sa cá lặn, xinh đẹp khiến nàng thấy cũng phải yêu, ánh mắt lưu chuyển giống như một nhành hoa đào tươi mát còn đọng sương.Chỉ nghe nàng dịu dàng nói: "Đa tạ công tử, rất hân hạnh được đón tiếp.

Thật không dám giấu diếm, hôm nay ta vốn phải ra bến cảng đón biểu huynh, vừa thấy phong thái của công tử, cảm thấy chỉ có thần mới có được dung mạo như vậy, vì thế nhớ mãi không quên."Bốn chữ "nhớ mãi không quên" lăn qua đầu lưỡi nàng, quả thực là đau buồn triền miên, vòng qua vòng lại, mỗi một chữ đều tràn đầy lưu luyến.Thanh niên nghe thấy âm thanh này, chẳng khác gì một hơi uống hết ba cân Nữ Nhi Hồng đã ủ lâu năm, không khỏi say mê nói: "Tiểu thư..."Nữ lang hơi nghiêng đầu tránh đi, đúng lúc lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trên khuôn mặt tươi cười hiện lên rặng mây đỏ: "Ta...!ta sợ lỡ mối lương duyên sẽ nuối tiếc cả đời, chỉ đành mạo muội mời công tử đêm khuya tới chơi để giải nỗi khổ tương tư trong lòng.

Công tử, ngươi sẽ không trách ta lỗ mãng chứ?""..."Nhiếp Chiêu không nói nên lời: Câu chuyện xưa này bịa qua loa quá rồi đấy.

Dù sao cũng là ra ngoài lừa người, không thể chuyên nghiệp một chút à?Thanh niên vui vẻ ra mặt: "Đương nhiên là không! Tiểu sinh có tài có đức gì mà có thể lọt vào mắt xanh của giai nhân? Nếu tiểu thư không chê, tuỳ thời có thể gọi ta tới đây.

Chỉ là, không biết lệnh tôn lệnh đường..."Nữ lang mím khoé môi, ngượng ngùng nói: "Nương ta mất sớm, phụ thân là phú thương trong kinh, bôn ba nhiều năm bên ngoài.

Trong nhà ngoài ta ra chỉ còn mấy người hầu cận trung thành mà thôi.

Công tử đừng ngại, cứ coi như đây là nhà mình là được."Thanh niên miệng liên tục nói "không dám", nhưng người đã bước nhanh về phía trước, sánh bước cùng mỹ nhân quyến rũ.Nhiếp Chiêu: "...!???"...Đại huynh đệ, với chỉ số thông minh này của ngươi, coi như là tạm biệt kỳ thi tuyển sinh đại học rồi!!!.


Nhấn để mở bình luận

Ta Tiễn Tiên Quân Đi Ngồi Đại Lao