Ta Tu Hành Bằng Thân Thể Tiên Tử




Cảnh Việt dùng thân thể của thánh nữ cô nương đi tới trong viện.

Chỗ ở của Thánh nữ cô nương có khoảng sân rất rộng rãi, bên trong hết thảy có hai cái cây.

Một gốc là cây phong, một gốc khác cũng là cây phong.

Hai cây phong này cực kỳ cao lớn, cành lá rậm rạp, ở bên trong thời tiết cuối thu này, gió thổi qua, lá rụng giống như như chim én uốn lượn trên không trung.

Nhìn lá phong chậm rãi bay xuống, không biết là bất đắc dĩ hay là nhàm chán, vị thánh nữ cô nương tạm thời bị Cánh Việt chiếm cứ thân thể này bắt đầu dạy học.

- Hành khí đi huyệt Côn Luân.

Trong ý thức, giọng nữ tử tuổi trẻ nhẹ nhàng chậm chạp vang lên.

Cảnh Việt nghi hoặc nói:
- Hành khí gì? Hành khí như thế nào?
- Ngươi còn không hiểu được cả chuyện đơn giản như này hay sao?
- Không hiểu.

- Được thôi, ngươi trước nhắm mắt lại.

Hẳn là phát hiện Cảnh Việt thật sự là thái điểu, cái gì cũng đều không hiểu, ngữ khí của thánh nữ cô nương trở nên dễ dàng một chút.

- Hít sâu.

Cảnh Việt hít sâu một hơi, ngực lập tức lớn hơn một vòng.

- Không cần dùng sức như thế.

- Nha.

- Ý thức chìm xuống đến đan điền, có thể cảm nhận được chân khí hay không?
- Ừm.

Trong ý thức, trong đan điền có chân khí như thanh tuyền đang lưu động.

Cảnh Việt rất nhanh ý thức được, cái này chân khí cũng không chỉ là trong đan điền, mà là trải rộng thân thể từng cái mạch lạc.

Nếu như nói trong đan điền chân khí là một vùng biển mênh mông, thân thể kia trong kinh mạch tựa như là nước sông dòng sông.

- Hành khí đi huyệt Côn Luân.

- Lại đến huyệt Giải Khê.

- Huyệt Chí Dương.

- Huyệt Thần Môn.

Cảnh Việt bệnh lâu thành y cho nên vẫn khá quen thuộc đối với các huyệt đạo trên thân thể.

Hắn ý thức khẽ động, chân khí bắt đầu chảy ra khỏi đan điền, phân thành mấy luồng gia tốc đi đến mấy chỗ huyệt đạo này rồi hợp thành một tuyến.

Cơ hồ cùng trong lúc nhất thời, thân thể mà hắn chiếm cứ bỗng nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh của sự dao động.

Luồng sức mạnh của sự dao động này rất ẩn nấp, gân cốt kéo theo trong tầng cơ bắp, chôn ở dưới da thịt, chỉ có ý thức chìm vào trong thân thể mới có thể phát giác.

Nhưng nó tựa như là một con mãnh thú tiềm phục ở trong cơ thể, một khi phát động sẽ có thể bộc phát ra năng lượng không nhỏ.

—— Rung.

Giọng nói của Thánh nữ cô nương vang lên.

Không có bất cứ chút do dự nào, Cảnh Việt thôi thúc luồng sức mạnh này.

Về sau, đường cong run run thành sóng cả mãnh liệt, thật lâu không đình chỉ.

Sau một lát, giọng nói của Thánh nữ cô nương lại lần nữa vang lên, chỉ có điều không dứt khoát hiên ngang như trước mà thêm vào cảm xúc bất đắc dĩ, thậm chí Cảnh Việt còn có cảm giác nàng đang cố kìm nén cơn tức.

—— Ta bảo ngươi rung thương.

.

- Thật có lỗi, sai lầm.

.

sai lầm.

Cảnh Việt lúng túng nói.

- Ta hoài nghi ngươi là cố ý.

Thánh nữ cô nương không nhịn được.

Cảnh Việt thậm chí có thể nghĩ đến biểu lộ nhức cả trứng ở trên mặt của nàng.

- Tuyệt đối không có! Ta có thể thề với trời rằng ta hoàn toàn trong sạch!
Cảnh Việt hô to oan uổng.

Lúc ấy đối phương gọi hắn rung, hắn thật sự là phản ứng rung lên theo bản năng, tuyệt đối không có suy nghĩ nhiều.

Ai biết chỗ đó của thân thể này lại rung nhiều như vậy.

- Một nam nhân như ngươi lại tùy ý thao túng thân thể của nữ tử còn dám nói là trong sạch nữa sao?
Thánh nữ cô nương đùa cợt.

Cảnh Việt không có tiếp tục giảo biện, mà là chuẩn bị một lần nữa.

Thế là chân khí ở trong cơ thể lần nữa theo mấy chỗ huyệt đạo kia hợp thành một tuyến.

Cảm giác run rẩy quen thuộc lại tạo ra ở giữa gân cốt, cánh tay cầm thương của hắn lắc một cái, triệt để phóng xuất ra.

Cơ hồ cùng trong khoảng khắc đó, thân thương cũng dao động theo, luồng sức mạnh của sự dao động này khá giống với ở trong cơ thể, cũng không thu hút, ngươi thậm chí rất khó phát giác được nó tồn tại, nhưng cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, những chiếc lá cây rụng đang chầm chậm rơi ở xung quanh đột nhiên đình trệ, tụ lại đến chỗ thân thương.

Bọn chúng dính ở trên đầu thương cùng thân thương, thật lâu không rơi.

- Đây là.

- Đây là bí pháp chữ Dính của Chấn Thương thuật.

Cho đến lúc này, những chiếc lá phong kia mới tróc ra khỏi trường thương, Cảnh Việt không khỏi có chút kiêu ngạo, nói:
- Kết quả rung lần này của ta cũng khá tốt chứ?
- Ừm, lại cố gắng một điểm, có hi vọng nhập môn.

Thánh nữ cô nương bình luận.

Cảnh Việt kinh ngạc nói:
- Như thế này cũng chưa tính nhập môn hay sao?
Thánh nữ cô nương trả lời:
- Ngươi dùng chính là thân thể của bản cô nương, lại chỉ dính vài chiếc lá cây, đương nhiên không tính nhập môn.

Cảnh Việt không nhịn được hỏi:
- Vậy cô nói một chút, như thế nào mới tính được là nhập môn?




Nhấn để mở bình luận

Ta Tu Hành Bằng Thân Thể Tiên Tử