Tái Sinh Thành Bạch Cốt Tinh


10

Không có năm nào là không có tai họa, cũng chẳng có nơi nào không chìm trong bể khổ.

Nạn đói năm đó vô cùng thảm khốc, con người ta thi nhau cắn nuốt đồng loại.

Tô Chính Thanh nhìn đống xương trắng trên mặt đất, sau đó đột nhiên lại liếc nhìn ta.

"Chuyện gì vậy?"

"Không có gì."

Ta cau mày: “Không phải hôm trước mới có chính sách phân phát lương thực xuống sao?”

Tô Chính Thanh lắc đầu: “Vận chuyển không tới, mà người bên trên cũng chẳng thể với tới đây được.”

Ta hiểu, lương thực đến tầng nào bị lột ở tầng đó, đến khi tới được với người dân thì đã chẳng còn lại gì.

"Tô Chính Thanh, ta có thể đánh thức được đống xương này."

“Hay là ta xây nhà kho, còn ngươi vận chuyển ngũ cốc nhé?”

Tô Chính Thanh cụp mắt, sau đó chợt mỉm cười:

"Được."

11

"Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê…”

"Lão đạo sĩ, ông đọc lại lần nữa đi"

"......Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê, không được vọng kinh; Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."

"Phổ cáo vạn linh, thổ địa chi linh, tả xã hữu kê, không được vọng kinh; Âm dương rõ ràng, hồn hề trở về."

Một đám xương trắng ngóc đầu nghe ta sai bảo.

"Lão đạo sĩ, chắc ta không phải bị đánh thức như thế này đâu đúng không?”

“Ngươi là người dị giới, vốn là khách không mời mà tới.”

"...Đây coi như là vụ án thứ hai đúng không? Đợi Tô Chính Thanh hoàn thành vụ án tiếp theo, ta động thủ nhé?"

"Đây vẫn đang là vụ đầu tiên."

12

Tô Chính Thanh để lại cho ta rất nhiều Tích Cốc đan, trước khi còn dặn dò ta:

“Đừng có cho ai đấy”

Dẫu vậy ta vẫn mủi lòng, đưa một viên cho đứa bé sắp ch ế t đói bên vệ đường.

Ai biết lại bị một nhóm người lao tới trói gô lại.

Ta bị ném vào một cái vạc lớn, nước sôi sùng sục khiến da thịt ta bỏng rát, ta không thấy đau, chỉ thấy buồn.

"Lão đạo sĩ, ta giúp người nhưng lại bị người lấy oán trả ơn. Thiên hạ như vậy, thật sự đáng để chúng ta cứu giúp sao? "

Lão đạo sĩ im lặng một lát: “Cùng tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ.”*

*Câu nói của Mạnh Tử, ý chỉ khi bất đắc chí thì phải giữ mình trong sạch và tu dưỡng phẩm hạnh đạo đức, khi đắc chí thì phải đem lại sự giúp đỡ và lợi ích cho tất cả mọi người trong thiên hạ.

Chẳng mấy chốc ta đã không thể thở được nữa, nước mắt cứ thể lộp bộp rơi xuống:

"Ta biết."

"Nhưng đứa bé đó thật sự sắp ch ết đói."

"Ta làm sai sao?"

"Ta sắp bị nấu chín rồi."

Ta nắm chặt chiếc chuông trong tay, vừa ra sức lắc nó vừa nức nở:

"Tô Chính Thanh, khi nào ngươi mới trở về!"

13

"Đắc tội."

Ta ngơ ngác bị bế lên, trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy xương hàm thanh lãnh của Tô Chính Thanh.

"Huhu…Tô Chính Thanh."

"Ta cho nó có ba viên, giúp cả ba mẹ nó nữa."

"Tô Chính Thanh, ta hết đẹp rồi."

Ngửi mùi thịt của mình, thật ghê tởm.

Đến khi tỉnh lại lần nữa, ta phát hiện mình chỉ còn mỗi bộ xương trắng, đang được Tô Chính Thanh cẩn thận ôm trong lòng.

Ta không khỏi nghẹn ngào, ôm lấy cổ hắn:

“Ta vẫn luôn cố gắng xây nhà kho, chỉ là nhìn thấy đứa bé đang gặm vỏ cây.”

Ta không biết liệu Tô Chính Thanh có ngộ ra điều gì từ vụ này không.

Nhưng bản thân ta thì khác: Đèn nhà ai, nhà nấy rạng.

Nếu bạn trao cho thế giới một lòng nhiệt thành như lửa, người ta không chỉ không cảm kích mà còn lao vào cắn nuốt xương máu của bạn.

Ta không muốn làm Thánh mẫu.

14

"Bạch Như Ý."

Ta đáp lại một tiếng rồi lại im lặng.

Sau đó duỗi duỗi xương tay, vặn xương đùi tự mình đứng lên.

Nghe tiếng xương khớp lạch cạch, Tô Chính Thanh nhìn sang, hắn nói:

"Ngươi ngồi xuống đi đã."

Một lần nữa biến thành bộ xương trắng, khóc.

Trái tim không tồn tại đập mạnh lên một cái

Ta quấn bộ xương khô trong đạo bào, rụt cổ lại, thấp giọng hỏi:

"Da của ta có còn sửa được không?"

Nó đã bị đám người kia nấu đến đỏ au rồi.

Lông mày Tô Chính Thanh dãn ra, an ủi ta:

"Còn sửa được."

15

"Lão đạo sĩ, bây giờ ta ra tay luôn được không?"

"...Sao vội thế?"

"Lỡ ở lâu với nhau, ta không ra tay được thì sao bây giờ?"

“…….. Ngươi không cần tấm da mỹ nhân nữa à?”

"......Bị nấu chín rồi."

“Hắn sẽ vì ngươi mà sửa xong sớm thôi.”

16

Tô Chính Thanh thật sự đã sửa được tấm da, hắn điểm nhẹ trên đầu lâu của ta, rồi niệm câu thuật chú gì đó.

Ta lại xinh đẹp trở lại.

Tô Chính Thanh đưa cho ta một lá bùa.

“Đây là bùa ẩn thân”

Hiểu hiểu, ý hắn là lần sau đánh không lại thì phải chạy.

Không phải lúc nào hắn cũng có thể kịp thời chạy tới.

17

“Vụ thứ hai là vụ án sủng thiếp diệt thê. Vị thiếp thất nhà đó là một con hồ ly tinh.”

"...Ý là muốn cho Tô Chính Thanh hiểu không nên sa vào tình yêu hả?"

"Gần như vậy."

“Nhưng sủng thiếp diệt thê, chẳng phải trách nhiệm lớn nhất là thuộc về người đàn ông sao? Nếu bản thân người chồng có ý chí kiên định, sẽ không bao giờ bị mê hoặc, đúng không?”

"...Trừ yêu đặt lên hàng đầu."

"..."

18

Tô Chính Thanh lạnh lùng nhìn thiếu nữ “Bạch Cốt Tinh” trước mặt.

Giọng nói mềm mại của nàng ta vang lên: "Tiểu đạo sĩ.

Tô Chính Thanh mở túi vải ra, tay hơi dừng một chút, sau đó đánh một chiêu qua:

"Hiện nguyên hình!"

"Bạch Cốt Tinh" thấy vậy thì phỉ nhổ: "Đúng là không hiểu phong tình!"

Song nàng ta vẫn liếc mắt đưa tình: “Con nhỏ bạch cốt tinh kia ngây thơ lắm, hay là để ta đến chơi với ngươi nha tiểu đạo sĩ~”

Ánh mắt Tô Chính Thanh càng lạnh hơn, giờ kiếm, chém về phía nàng ta.

Hồ Ly Tinh bị đánh lập tức biến về nguyên hình, dậm chân:

"Đám đạo sĩ các ngươi toàn bày đặt ra vẻ nghiêm túc. Ban nãy ngươi cũng bị ta mê hoặc một lát không phải sao?"

"Thẹn quá hóa giận?!"

"Ngươi đánh ta làm gì! Ta còn chưa ngại chuyện gã đàn ông kia không được đây!?"

Đôi mắt đen tuyền của Tô Chính Thanh lướt qua khuôn mặt nàng ta:

"Ngươi ăn tinh huyết của hắn."

Hồ ly tinh chửi ầm lên: “Do hắn ta chịu không nổi, sức khỏe hắn yếu, đâu phải lỗi của ta?”

"Ngươi tình ta nguyện, ta làm gì sai hả?"

"Hừ, ta chỉ là không chịu gả cho hắn, hắn lại nhất quyết đòi hòa ly với thê tử."

"Ta thèm quái gì cái chính thất của hắn!"

"Chỉ có hắn được tìm hoan mui vui, còn ta thì không à?"

"Bớt chụp mấy cái đạo đức của các ngươi lên đầu ta đi!"

Nàng ta hùng hổ: “Biết vậy ta cặp kè với chính thê hắn cho rồi, vừa đẹp người vừa đẹp nết, vậy mà hắn lại chẳng biết trân trọng.”

19

Hồ ly tinh cuối cùng cũng bị Tô Chính Thanh bắt vào túi trấn yêu.

Lúc ta đến chỉ kịp thấy cái túi kia đung đưa không ngừng.

"Bắt được rồi?"

"Ừm."

Tô Chính Thanh điểm một cái, túi vải lập tức bất động.

Ta bên này đã kịp thời ngăn thê tử kia tự s á t, lải nhải nào là tái giá không có gì là mất mặt hết, không gả cũng không sao, thấy rõ bộ mặt thật của đàn ông cũng rất tốt, nhân lúc còn trẻ rời đi sớm, đừng vì một kẻ không đáng mà từ bỏ sinh mệnh của mình, cho dù ngươi có ch ết, hắn cũng sẽ chẳng mảy may thương xót, ra ngoài giải sầu cũng tốt….

"Thê tử của hắn buồn bực, suýt nữa thì nhảy xuống hồ tự s á t đấy.”

"Ồ…"

Không biết tên trăng hoa kia lẩn đi đâu rồi.

“Thân thể thương tổn, không sống được bao lâu.”

Ta không biết liệu Tô Chính Thanh có ngẫm được gì từ vụ này.

Còn ta học được một bài học:

“Sĩ chi đam hề!

Do khả thuế dã.

Nữ chi đam hề!

Bất khả thuế dã.”

(Trai mà mê gái đảo điên,

Cũng còn giải thoát cho yên mọi bề.

Gái theo trai lòng mê đắm đuối,

Không thể nào còn lối thoát đâu.

Khổng Tử)


Nhấn để mở bình luận

Tái Sinh Thành Bạch Cốt Tinh