Tam đế ký


Thanh niên mặt ngựa trần hiển minh đứng trên một tảng đá lớn. hắn dùng linh lực tẩy rửa sạch vết máu trên tay. lão giả khoanh tay sau lưng đứng bên cạnh. cả hai không ai nói lời nào, mắt ngắm nhìn xa xăm.

Cách đó không xa có một đống xác chết của bọn ma tu, quỷ tu. tất cả đều bị giết bằng do thứ gì đó xuyên qua ngực.

Từ trên bầu trời có bốn bóng người đáp xuống.

Theo thứ tự là một người đàn ông đầu trọc cao lớn cường tráng, một trung niên nhân anh tuấn có đôi mắt vàng, một cô gái má trái có biểu tượng trái tim, một người mặc trang phục đen chỉ đệ lộ đôi mắt ti hí không nhìn ra nam hay nữ.

Bốn người vừa xuất hiện, trần hiển minh và lão giả khô gầy lập tức tiến lên tươi cười bắt chuyện. lão giả giữ nguyên tư thế khoanh tay. trần hiển minh hơi cúi đầu xuống:

“vãn bối xin thay mặt phụ thân ta đa tạ các vị tiền bối thánh tông đã ra tay giúp đỡ. xin mạn phép hỏi chuyện của nữ rắn yêu và ma hồ điệp giải quyết thế nào ạ ?”

Trung niên nhân mắt vàng lấy ra một trận bàn kích thước như cái mâm nhỏ, phía trên có đủ thứ đồ án. hắn nhìn trận bàn một lát rồi đáp lại trần hiển minh:

“ta đã thiết lập trận pháp to lớn quanh khu vực ấy rồi. chỉ cần nữ rắn yêu thoát ra được, trận pháp sẽ kích phát truyền tống đưa ả ta đến chỗ ma hồ điệp.”

“đại yêu đấu đại yêu. khà khà, lão tử muốn xem qua đi mất. đáng tiếc thật…”, người đàn ông đầu trọc cười ha hả nói, lúc nói chuyện cứ vung cây búa tay phải về phía trước làm trần hiển minh trong lòng sợ hãi không thôi.

“chớ nên xem thường ma hồ điệp. thực lực nó không mạnh nhưng sở hữu một số thiên phú rất đáng sợ đó.”, thần bí nhân áo đen nhắc nhở nhẹ một câu.

“đám người phục vô hy thì sao ? có cần ta giải quyết…”, trung niên nhân lên tiếng.

“không nên. phía sau chúng có nhật nguyệt giáo. thậm chí ta hoài nghi còn dính dáng đến nhật nguyệt quốc.”, thần bí nhân áo đen đáp.

“còn tên tiểu tử hàn lập và tiểu cô nương trần nhi yến ?”

“phía sau chúng cũng có thế lực khác. không cần thiết đắc tội.”

“có tên đệ tử giang tiền tông mất một cánh tay đang tiến đến gần chỗ trận pháp đó. trận pháp này trước lúc kích phát thì nhân bên ngoài vào rất dễ dàng, ra đừng mơ tưởng.”, trung niên nhân nói.

Lần này thần bí nhân áo đen im lặng. biểu thị số mệnh vô tuấn đến đây chấm dứt rồi.

“đáng tiếc, tướng mạo anh tuấn vậy mà...”, nữ tử tiếc nuối.

Trần hiển minh nghe xong tính nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng hắn lập tức im lại. hắn đổi giọng ra vẻ hỏi thăm:

“các vị tiền bối bây giờ có dự định gì chăng ? vãn bối mạo muội mời các vị tiền bối về nhà ta trò chuyện với phụ thân ạ.”

“cái này…”, trung niên nhân đắn đo.

“được. đi thôi.”, thần bí áo đen mở miệng.

Ba kẻ khác nghe hắn nói xong cũng gật đầu đồng ý.

“còn nhiệm vụ thôn trường an thì sao thiếu chủ ?”, lão giả khô gầy hỏi.

“không sao, thế cục đang loạn. xong xuôi hết chúng về lại tông môn cũng không muộn. tông môn phục vô hy sẽ không muốn làm lớn chuyện này đâu.”

Trung niên nhân mở ra trận bàn, lấy tiếp một viên linh thạch vẻ ngoài long lanh đặt vào trong, miệng niệm chú ngữ gì đó. sau một khắc, sáu người cứ thế im hơi lặng tiếng rời đi, giống như là tan biến trong không khí vậy.

Cùng lúc này, vô song đã trở lại thôn trường an tập hợp với muội muội vô thúy mi, trần kiều ân sư tỉ và một số đồng môn đệ tử còn sót lại. đám yêu thú không biết nguyên nhân gì chủ động giải tán đi mất.

Nhìn thấy trần kiều ân, vô song mặc dù trong lòng cảnh giác không thôi nhưng hắn vẫn cố nặn ra một tiếng cảm ơn đã cứu tiểu muội mình.

Hắn suy đoán thực lực thật sự của trần kiều ân không chỉ là luyện khí kỳ tam trọng như bên ngoài. lại thêm ma tu thủ đoạn quỷ dị để vô song dè chừng không thôi.

Đáng thương huynh muội vô song, vô thúy mi. người bên cạnh họ toàn là một đám giả heo ăn thịt hổ.

Cũng không biết tên hứa duy đang nghênh ngang dạo chơi ở nơi khỉ ho cò gáy nào ?

......

Trong rừng rậm.

Hoàng mao thú đi ở phía trước dẫn đường, vô tuấn đi theo sau.

Không biết nó có cố ý không nhưng đã qua rất lâu vẫn chưa tới chỗ vô sa ô.

‘ta cảnh báo ngươi. đừng hòng giở trò, ta cũng không phải kẻ ăn chay đâu.”

Vô tuấn lấy ra viên đan dược cuối cùng nuốt vào, trầm giọng nói. hắn bắt đầu cảm nhận được thương tích tay trái đang dần chuyển biến xấu.

“vô sa ô ở cách đây xa lắm a. hay là tiên nhân ngài cho ta thuốc giải độc trước đi.”, hoàng mao thú mặt nhăn nhó đáp lại.

“câm miệng. độc này sau mấy canh giờ nữa mới bộc phát. tiếp tục đi !”, vô tuấn ra lệnh.

Hoàng mao thú đành phải dẫn đường tiếp. trong lòng nó rất không cam tâm. vô sa ô đối với nó rất quý giá. bất quá hoàng mao thú lại càng tiếc mạng nhỏ hơn.

Đi thêm mồi hồi nữa, hoàng mao thú dừng lại tiếp.

“hửm ?”, vô tuấn nhíu mày.

“phía trước ta nghe nói có đại yêu, rất đáng sợ…”, hoàng mao thú ngập ngừng.

“đừng giở trò. đi nhanh cho ta !”, vô tuấn tế phi kiếm ra bay vờn quanh nó, đe dọa.

Sắc mặt hoàng mao thú như đưa đám, đành liều mạng tiến về trước.


Một người một yêu vừa đi không bao lâu nghe có một tiếng rít vang dội phát ra.

Vùng núi đồi phía trước rung chuyển mãnh liệt. bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. mây đen hội tụ, che kín thượng thiên. sấm sét vang rền cả lên.

Đám yêu thú trong rừng rậm thi nhau chạy tán loạn, la hét điên cuồng.

Thiên địa chấn động.

Phía xa xăm như xuất hiện một con bướm màu vàng tím khổng lồ bay vút lên cao, tản ra sóng linh lực ba động làm không gian trở nên bất ổn. nó như một vị thần linh cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh như cỏ rác cặn bã.

Đối diện nó, hư ảnh một con rắn hổ mang khổng lồ chín đầu nhe răng phun lưỡn, lộ chín cái miệng đỏ như máu, tỏa ra hơi thở chứa độc tố như khói đen cuồn cuộn.

Thần hình nó dài không biết bao nhiêu dặm, phủ toàn vảy xanh như long phiến loài rồng trong truyền thuyết, sau cùng là cái đuôi to lớn chỉ chuyển động nhẹ cũng làm rung chuyển đại địa.

Chín cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào con bướm màu tím.

Vô tuấn và hoàng mao thú kinh hãi tột độ, cuống quít quay trở lại. hắn một tay nắm lấy hoàng mao thú, tế ra thanh phong kiếm, liều mạng phi hành hướng ngược lại bất chấp thương tích ngày càng nặng.

Nhưng ở thế giới đối diện bên kia bọn họ, xuất hiện một màn sáng màu xanh nhạt, che cắt hai thế giới trong và ngoài.

Vô tuấn trong lòng hối hận không thôi.

Dù chưa tới biên giới màn sáng ấy nhưng hắn biết mình đã bị giam cầm chung lũ yêu quái. trên tay hắn, hoàng mao thú trầm mặt không nói lời nào.

Ta ở huyền vũ trên lưng xây gia viên, mạt thế, xây dựng thành trì trên lưng huyền vũ, tiến hóa thế giới thụ tịnh hóa thương thiên, tiến hóa hành quân kiến càn quét bát hoang


Nhấn để mở bình luận

Tam đế ký