Tâm Tiêm



Chiếc áo số năm màu đỏ trông như ngọn lửa đang cháy dưới ánh mặt trời.


Xung quanh có nhiều tiếng ồn ào và tiếng còi báo của trọng tài.


Các cầu thủ hai bên không hài lòng và tiến đến tranh cãi.


Trong khung cảnh ồn ào này, Tần Niệm và chàng thiếu niên thoáng nhìn nhau, sau đó cô cụp mi xuống trước, thấp giọng gọi: “Anh.



"Được rồi, lùi lại đi, đừng để mình bị đánh trúng.

" Tần Niệm âm thanh khàn khàn chạy đi, toàn thân đều tỏa nhiệt nóng, da thịt lộ ra đều ướt đẫm mồ hôi.


"Dạ vâng.

"

Tần Niệm đáp lại, giơ tay lau giọt mồ hôi trên mặt mình, cô đẩy Từ Gia sang bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy đổi chỗ đứng, không ngờ vừa quay người lại đã có người túm lấy cặp sách sau lưng cô, bế cô lùi lại một bước.


Tần Niệm khó hiểu quay đầu lại, liền nhìn thấy Tần Hiên lấy ra một mặt dây chuyền mặt búp bê nhỏ, khóe miệng cong lên nói: "Chờ anh ở đây.

"

Nụ cười của anh có chút tự đắc vì đã chơi khăm thành công, nhưng mấy từ đơn giản này lại truyền tải tới sức mạnh không thể nghi ngờ.


Tần Niệm mím môi nói: "Được ạ.

"

Tần Hiên lúc này mới buông tay cô ra, xoay người chạy về phía sân bóng.


Đội vàng vừa tranh cãi với trọng tài xong, trận đấu vẫn tiếp diễn ra.


Bởi vì lần này cùng Tần Hiên tiếp xúc, nên Tần Niệm bỗng nhiên trở thành tâm điểm bi mấy cô gái khác xung quanh chú ý, ánh mắt thăm dò của bọn họ giống như tia lửa, muốn nhìn kĩ cô từ trong ra ngoài.


Tần Niệm cực kỳ khó chịu khi bị nhìn như vậy, liền kéo tay Từ Gia rời khỏi sân vận động.


Từ Gia bị cô kéo đi một quãng đường dài, cô ấy có chút bối rối hỏi lại: "Cậu sao vậy? Không phải đi xem trận bóng sao?"

“Không xem nữa, chẳng có gì thú vị để xem cả.



"Cậu không thích xem anh trai cậu thi đấu à? Sao vây? Mình thấy anh ấy chơi khá tốt mà.

"

“Trong nhà mình có một sân bóng rổ ở tầng dưới, khi anh ấy chơi, anh ấy toàn dẫn mình theo nhờ tôi nhặt bóng giúp anh ấy.

” Tần Niệm chán nản kể lại.


Từ Gia: "! ! "



Nhấn để mở bình luận

Tâm Tiêm