Tần Nguyệt Quang Của Tôi



Nhóm Dịch: BoboTaotaoTrình Du Lễ suy nghĩ nếu đặt nhẫn lên bàn đầy dầu mỡ thì không hợp lý.

Nhưng mang ra rồi thì không có lý do cất lại nữa, anh xoay nhẹ hộp nhẫn để mặt hở hướng vào tường.Để tránh nước bắn vào nó.Tần Kiến Nguyệt cũng cảm thấy nếu để như thế cũng không phải là biện pháp tốt, cô ngại ngùng lấy chiếc nhẫn ra tự đeo vào tay cho mình, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Em không đồng ý với anh đâu, em chỉ đeo lên tạm thời thôi, sau khi ăn xong em sẽ trả lại.”Trình Du Lễ bị chọc cười, cưng chiều nói: “Tốt.”Anh thu lại hộp.Một giây sau, Tần Kiến Nguyệt bắt đầu hối hận, sao cô lại có thể tự đeo nhẫn cho mình chứ? Cô vẫn chưa thể vượt qua kí ức đau buồn, không khống chế được cảm xúc của mình, vừa gắp hai đũa giá đỗ đưa vào miệng, lại khóc thút thít hai lần.Trình Du lê khuyên cô: “Khóc xong hãy ăn, đừng để nghẹn.”Anh khẽ mỉm cười, cúi đầu nhìn ngón tay cô: “Có vừa không?”Tần Kiến Nguyệt nói: “Đeo tạm thời, quan tâm gì vừa hay không.”Trình Du Lễ thuận theo ý cô, gật gật đầu: “Ừm, đeo tạm thời.”Một lúc sau, Tần Kiến Nguyệt không nhịn được khẽ dùng ngón tay chạm lên viên kim cương trên chiếc nhân: “Hôm nay anh đến là có chuẩn bị à?”Trình Du Lễ trả lời: “Chiều tối đi chọn.”Cô ngạc nhiên hỏi: “Gấp như vậy à?”Anh mỉm cười: “Không phải sợ bị người khác nhanh chân đến trước à?”Trình Du Lễ sao lại nghĩ đến chuyện này vậy?Một là, việc trong nhà ép cưới làm anh có chút bối rối, anh cần phải giải quyết vấn đề này gấp nên nghĩ ra cách tiền trảm hậu tấu trước rồi mới giải quyết sau.

Nghe có vẻ hơi mạo hiểm nhưng việc này không trải qua kích thích mà ngược lại cho anh cảm giác đuọc tự chủ quyết định.Thứ hai, anh thích tính tình ôn hòa và dè dặt của Tần Kiến Nguyệt.

Anh mong gia đình mình sẽ hòa thuận, ổn định, hy vọng sáu giác quan trong tai anh sẽ được yên tĩnh.

Tục ngữ nói, “Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác”, thử tưởng tượng nếu cô gái này rơi vào tay người khác, anh sẽ hối hận nếu để cô ra đi, cũng khó tìm được một nửa phù hợp nhanh nhất có thể.Trình Du Lễ cũng không thuộc phái hành động, nhưng khi từ trong bệnh viện bước ra, anh càng nghĩ càng thấy vấn đề này cấp bách nên ngay lập tức rẽ đi chọn nhẫn.Nếu cô ấy đồng ý, hai người thuận ý nhau, chuyện này sẽ thành.Nếu cô không đồng ý, anh cũng không chịu thiệt thòi gì, cũng không lo mất mặt với cô.Trình Du Lễ không có ý định giấu cô, nên anh đã nói hết suy nghĩ của mình cho cô biết.

Tần Kiến Nguyệt sau khi nghe ong có cảm xúc lẫn lộn.Cô hiểu rõ.

Người nhà của anh sắp xếp xem mắt nhưng anh không thích nên nổi loạn một lần và tự chọn người mình thích.Cũng chỉ là phù hợp mà thôi.Cuối cùng cô hỏi: “Vậy nếu em không đồng ý và anh vội kết hôn, anh có tìm người khác không?”Trầm ngâm một lát, Trình Du Lễ nói: "Anh cũng không vội như thế."Sau khi suy nghĩ một lúc, anh nói thêm: "Anh không còn gì thích hơn nữa."Hai chữ “thích” khiến cô cảnh giác, Tần Kiến Nguyệt đã gắp rất nhiều giá đỗ nhét vào miệng mà không nói một lời, Trình Du Lễ vuốt mép nồi, xoay nó lại, bưng một đống thịt cừu đến trước mặt cô.Tần Kiến Nguyệt đặt đũa vào nhưng vẫn gắp một nắm giá còn hơi nóng, bỏ vào bát cho nguội, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có thích em không?”Trình Du Lễ nghe vậy, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Anh sẽ không muốn tìm một người vợ mà mình không thích.”Tần Kiếm Nguyệt gật đầu nói: "Em có thể suy nghĩ một chút không?"“Được.” Trình Du Lễ suy nghĩ một chút, chỉ vào tay cô, thong thả nói: “Chiếc nhẫn đừng tháo ra, cứ đeo vào rồi suy nghĩ.”Cô không khỏi lẩm bẩm giễu cợt: “Nhiều tâm tư như vậy.”.


Nhấn để mở bình luận

Tần Nguyệt Quang Của Tôi