Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta


Lăng Tú hấp thụ hết đống tinh thạch trên tay, level tăng lên một bậc. Dựa vào đồng hồ nàng biết giờ đã tảng sáng mà mưa vẫn chưa ngừng, một cỗ cảm xúc bất an khiến nàng nhíu mày thật chặt.

“Ân công, ngươi chưa ngủ sao?”

Hôm nay Đường Nghiên lại ngoại lệ dậy sớm hơn Đường Thi, Lăng Tú lắc đầu, tầm mắt nàng nhìn về màn mưa đỏ.

“Mưa đỏ mang ý nghĩa xác sống tiến hoá. Con đường từ giờ trở đi sẽ càng khó khăn hơn. Dù cho chúng ta đều đã tăng cấp nhưng thực lực vẫn chưa đủ mạnh.”

Lăng Tú thở dài, Đường Nghiên lại gần tựa đầu vào vai nàng.

“Ân công đừng lo, có ta còn có tỷ tỷ nữa. Chúng ta sẽ sát cánh bên ân công.”

Lăng Tú cảm kích, chỉ là hiện tại có điều khiến Lăng Tú rất suy nghĩ, nếu muốn tăng tỉ lệ sống sót thì cần nhiều người, nhưng ngược lại nhiều người thật khó để quản lý hết. Tuy rằng có dị năng của Đường Nghiên giúp sức nhưng lòng người mà, đâu ai đoán trước được. Ngoài ra, nàng cũng lo lắng những người khác. Cơn mưa này tới quá sớm so với dự kiến. Càng nghĩ càng bất ổn.

“Kiếp này ta không thể phạm sai lầm như kiếp trước, không thể dạng a miêu a cẩu gì cũng thu nạp.”

Lăng Tú nghĩ như vậy, đột nhiên Đường Nghiên đánh một cái hắt hơi, nàng vừa từ trong ra chưa mặc thêm áo, chỉ có một lớp áo ngủ dài tay hơi mỏng.

“Ngươi xem, lớn như vậy, không biết chăm sóc bản thân.”

Một chiếc áo khoác choàng được qua người nàng, Đường Nghiên cười ngọt ngào.

“Ta biết ân công luôn là quan tâm ta đấy.”

“Trời còn sớm trở lại ngủ đi, ta không dám chắc cơn mưa này sẽ sớm ngừng, ngược lại hôm nay mưa cũng có thể ngủ nướng một hồi.”

“Ân công không ngủ sao?”

Lăng Tú đứng dậy bước về phía giường, Đường Nghiên theo sau. Có thể vì mấy hôm nay nàng ngủ quá ít, nằm chưa bao lâu đã ngủ thật say.

“Rõ ràng đều là mệt đến như vậy.”

Đường Nghiên nhìn quầng mắt thâm của Lăng Tú lầm bầm. Nhìn nàng ngủ gần như ngay lập tức liền thêm đau lòng, Lăng Tú là trụ cột của cả nhóm, nếu không có Lăng Tú thì chẳng biết các nàng đã đi về đâu.

_____

Lăng Tú đã có một giấc mơ thật dài, trong mơ nàng thấy mình trở về ngày còn nhỏ. Lúc ấy nàng chỉ 5 tuổi ngây ngô chưa hiểu chuyện.

“Anh lại đi đâu về? Con chờ anh cả tối.”

“Tôi đi xã giao chứ đi đâu, cô đừng hỏi mấy câu vậy nữa. Lần nào đi cô cũng hỏi, cô chỉ biết hỏi thôi à!”

“Tôi chỉ biết hỏi thôi? Sao anh nói không nhìn lại bản thân, đi từ sáng sớm tới tối mịt mới về. Trong lòng anh còn chỗ cho cái nhà này nữa không!!”

Tiếng cãi nhau của cha mẹ làm Lăng Tú giật mình, cô vội chạy xuống lầu.

“Mama đừng mắng papa. Papa chỉ là về muộn xíu thôi.”

“Giờ tới cả con cũng bênh ông ta? Lăng Tú, con có còn coi ta là mẹ không?”

Lăng Tùng một bên đã say xỉn cũng quát lên.

“Trẻ con biết cái gì! Lên trên ngủ!”

Nàng “oa” một tiếng bật khóc chạy lên trên lầu. Cha mẹ cứ thế cãi nhau, tiểu Lăng Tú biết cha mẹ lúc trước cũng đã cãi nhau không ít lần nhưng luôn tận lực nhỏ tiếng, nàng biết vì có mấy lần dậy đi vệ sinh nàng đều nghe thấy. Nhưng giờ họ không thể kiềm chế nổi nữa, cứ vậy lời qua tiếng lại mặc kệ Lăng Tú nghe thấy hay không.

Cuối cùng năm Lăng Tú lên 6, cha mẹ ly hôn. Cha vội vàng kết hôn với người phụ nữ mới bỏ lại nàng và mẹ. Mẹ nàng từ ấy mỗi lần thấy nàng đều không vừa mắt, đủ các loại chửi bới đều phóng tới đầu nàng.

Năm nàng lên 8, mẹ nàng cũng kết hôn, nàng về quê sống cùng ông bà ngoại. Cả tuổi thơ, nàng đều không thấy cái bóng của cha mẹ nhưng ông bà ngoại đều rất thương nàng.

Năm nàng vừa đỗ lớp 10, ông ngoại nhập viện không lâu qua đời. Lúc này nàng mới gặp gia đình mới của cha mẹ. Bọn họ đều đã có những đứa con kháu khỉnh, bọn chúng rất được yêu chiều.

Một năm sau bà ngoại tuổi đã cao, cũng mắc bệnh nhiều bệnh. Bà cố gắng sống thêm vì bà sợ Lăng Tú bơ vơ nhưng thân thể cũng không chịu nổi. Vậy là Lăng Tú năm lớp 11 trở thành một người không cha không mẹ, không còn ông bà bên cạnh.

Có lẽ cha mẹ nàng đều hiểu bọn hắn đã đối xử bất công với nàng ra sao. Thời còn trẻ bọn hắn đều nông nổi, giờ cũng đã trung niên, càng suy nghĩ càng thấy tội nghiệp Lăng Tú. Phụ thân mở lời trước muốn đón nàng về, nàng nhẹ từ chối. Nàng biết phụ thân đã có gia đình riêng, bản thân nàng sẽ chỉ làm gia đình phụ thân thêm bất hoà. Cha nàng thở dài một tiếng cúp máy không nói. Còn mẹ nàng lúc này đang mang thai đứa thứ ba.

Mẹ nàng sinh con, nhìn bọn hắn được yêu thương lại nghĩ tới Lăng Tú, chút tình thương còn lại biến thành tiền. Mỗi tháng cha cùng mẹ đều gửi nàng một số tiền không nhỏ. Lăng Tú cũng không có gì oán trách. Nàng học tập thật tốt, đỗ được đại học theo ý nguyện, cuối cùng nàng khăn gói lên thành phố bắt đầu cuộc sống mới.

Đó là lí do tại sao Lăng Tú luôn cố gắng để giúp mọi người, nàng nghĩ rằng ai cũng xứng đáng được nhận tình yêu thương và sự giúp đỡ. Kiếp trước khi xảy ra tận thế, nàng cũng ghé thăm cha mẹ. Cả nhà cha nàng đều đã hoá xác sống, còn nhà mẹ đã được chuyển tới một căn cứ thuộc chính phủ. Nàng yên tâm tự tạo căn cứ của riêng mình với mục đích cứu giúp mọi người và cái kết của nàng là từ sự nhân từ không đáng có.

Vậy nên kiếp này, sau khi sống lại nàng đối mọi thứ lạnh nhạt thờ ơ. Chỉ có trả thù mới khiến nàng sôi sục, nàng phải nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, chỉ kẻ mạnh mới có tiếng nói.





Nhấn để mở bình luận

Tận Thế Sống Lại Một Kiếp Ăn Một Trảm Của Ta