Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân




Cửa sổ trời của chiếc xe bán tải từ từ mở ra, một người đàn ông đội mũ bảo hiểm của cảnh sát bước từ bên trong ra.


Người đàn ông dùng kính viễn vọng nhìn quanh trường, sau đó nói vài câu với những người trong xe, rồi lại ngồi vào xe.


Chiếc xe bán tải cải tiến và xe địa hình cải tiến quay đầu rồi lại rời đi một cách ngạo nghễ.


Tiêu Dật điều khiển con quạ ba mắt đi theo hai chiếc xe đã được cải tiến một lúc.


Ngay khi phạm vi dò xét của quạ đen ba mắt đạt tới cực hạn, hai chiếc xe này dừng ở cửa một cửa hàng tiện lợi, năm người đàn ông cầm dao rựa và một người đàn ông cầm súng trường bước xuống xe, lao vào đám thây ma chém giết như chém dưa thái rau.


Sau đó, người cầm súng chịu trách nhiệm canh gác, năm người còn lại chịu trách nhiệm xách đồ trong cửa hàng tiện lợi vào xe.


Năm người phối hợp vô cùng điêu luyện, nhanh chóng hoàn thành việc di chuyển mình muốn rồi quay người lên chiếc xe cải tiến rồi lại lái đi.


Nhìn hai chiếc xe cải tiến rời đi cùng bụi đường, Tiêu Dật không khỏi khẽ cau mày.


Những người này có vẻ rất có tổ chức, hơn nữa, bọn họ dường như rất hứng thú với bên trong trường học.


Nhưng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, những người này cuối cùng vẫn không có đi vào.


Nhưng mà Tiêu Dật quan tâm nhất không phải những thứ này, chủ yếu là những người này trong tay lại còn có một khẩu súng trường!

Tuy rằng người nọ vẫn chưa nổ súng, nhưng lực uy hiếp của súng trường, vẫn phi thường to lớn.


Cho dù là Tiêu Dật bây giờ thì hắn cũng rất kiêng kỵ khi đối mặt với đối thủ cầm súng trường.


Tội đao của hắn dù nhanh đến đâu cũng không thể nhanh hơn đạn súng trường.


Nếu gặp phải nhóm người này, Tiêu Dật cũng chưa chắc có thể đánh bại được bọn họ.


Tiêu Dật cảm thấy rất khó chịu với yếu tố bất ổn như vậy.


Phải tìm cách diệt trừ đám người này, sau đó lấy được khẩu súng trường kia!

Trong mắt Tiêu Dật hiện lên một tia lãnh mang.


Tiêu Dật tiếp tục điều khiển quạ đen ba mắt bắt đầu tìm kiếm ở phụ cận trường học.


Chẳng bao lâu, hắn đã nhìn thấy một số thây ma vạm vỡ hạng C.

Những thây ma vạm vỡ này đang điên cuồng đập vào một cánh cổng sắt, như thể chúng đang bị thứ gì đó thu hút.


Khống chế Quạ ba mắt đến gần, Tiêu Dật phát hiện cách không xa cánh cổng sắt mà lũ thây ma vạm vỡ đang điên cuồng lao vào có một trung tâm thương mại, trên bức tường bên ngoài trung tâm thương mại có mấy người đang trèo lên bằng dây thừng.


Bởi vì tòa nhà trung tâm mua sắm này không cao, chỉ cao khoảng bảy tám mét, bị tòa nhà bên cạnh chắn lại, thế nên Tiêu Dật mới không nhìn thấy.


Những người này trên lưng mang theo những túi lớn thức ăn và nước uống, rõ ràng là được mang từ trung tâm mua sắm về.


Nhìn lên dọc theo sợi dây, Tiêu Dật lập tức tìm được một chỗ tụ tập trên nóc tòa nhà!

Tòa nhà trung tâm mua sắm này tuy không cao nhưng lại rất rộng rãi.


Vào thời điểm này, trên tòa nhà trung tâm mua sắm thế mà lại có rất nhiều cái lều đầy màu sắc.


Trên mái nhà có rất nhiều nam nữ đi lại, Tiêu Dật đại khái đếm được có hơn ba mươi người.


Đây là nơi tập trung của những người sống sót!

Hơn nữa bởi vì ở trên sân thượng trung tâm thương mại, những người này cũng không thiếu thức ăn và nước uống.


Cuộc sống còn rất dễ chịu.


Tiêu Dật đang muốn đến gần xem tình hình bên trong nơi tập trung này thì nghe thấy một tiếng hét từ cách đó không xa.


Tiêu Dật thu hồi tâm trí, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.


Thì ra đó là giọng thét phát ra từ tòa nhà ký túc xá giáo viên!

Vì Tội Thành đã mở rộng thêm một nửa sau khi nâng cấp nên điểm cực bắc của Tội Thành hiện đã nằm cạnh ngay ký túc xá nữ.

Vị trí mà Tiêu Dật đang đứng chính là bức tường cực bắc của Tội Thành.


Cho nên vừa hay có thể nghe thấy tiếng la hét từ ký túc xá giáo viên.


"Chủ nhân! Ngài nghe xem! Hình như là vị giáo sư xinh đẹp của Khoa Kinh tế!"

Năm nữ sinh đang nhóm lửa học nấu ăn ở bãi đất trống cũng nghe thấy tiếng kêu cứu.


Mặc dù ký túc xá nữ đã che khuất, không nhìn thấy tình hình ở ký túc xá giáo viên.


Nhưng chỉ cần nghe giọng nói, đám người Lý Uyển Ngưng cũng đoán được đó là vị giáo sư xinh đẹp của Khoa Kinh tế.


“Bà cô này thế mà còn chưa chết? "Thẩm Đình Đình có chút nhìn không nổi nói.


“Cô ấy đang cầu cứu sao?!Chúng ta mau đi cứu cô ấy đi!"Đường Ninh Ninh đẩy đẩy kính mắt rất là kích động nói.


Lục Ngữ Nhu là thần tượng của cô.


“Cậu không biết thì thôi, bà cô này thế mà lại ở chung một phòng với ông già phó hiệu trường!” Thẩm Đình Đình rất là xem thường nói:"Loại người này cứu tới làm gì?”

"Cậu đang nói về phó hiệu trưởng Lục? Phó hiệu trưởng có tướng mạo hung ác đấy hả?" Thang Tĩnh Viêm tò mò hỏi.


“Chính là ông già đó, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm như kiểu ai nợ của ông ta mấy trăm vạn vậy, không ngờ Lục Ngữ Nhu lại gian díu với ông già này!”

"Lục phó chủ tịch kỳ thật là cha của cô ấy! Tuy giáo sư Lục Ngữ Nhu chưa bao giờ nói, nhưng tớ biết, bởi vì ba tớ là thành viên hội đồng quản trị, chuyện này ba đã nói với tớ.

"

Đường Cảnh Ngôn cười nói: “Cậu hiểu lầm giáo sư Ngữ Nhu rồi.

Cô ấy là một người phụ nữ tốt, nhưng lại rất bướng bỉnh.

Giờ cô ấy đã 33 tuổi rồi, nhưng vẫn chưa muốn tìm bạn trai.

Chuyện này đã khiến Phó hiệu trưởng Lục rất giận dữ.

"


Nhấn để mở bình luận

Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân