Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân




Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.


Có vẻ như vị giáo sư xinh đẹp này không những không trông cậy vào sự giúp đỡ của hắn mà còn có ý định thu nhận hắn…

Hơn nữa, vị giáo sư xinh đẹp này thật sự rất may mắn, cô thực sự đã tìm ra cách tiêu diệt virus zombie trong nước, đồng thời còn vô tình tích trữ rất nhiều thức ăn!

Khả năng hắn dùng thức ăn và nước uống để dụ Lục Ngữ Nhu phục tùng giờ gần như bằng không.


Mà nếu như dùng sức mạnh, mỹ nữ giáo sư thiện lương làm cho hắn thật sự không xuống tay được.


Tuy rằng Tiêu Dật tự nhận mình là một ác nhân, nhưng đối mặt với Lục Ngữ Nhu thiện lương, hắn còn không lấy oán trả ơn được.


"Cô đã đồ ăn với nước rồi, thế thì cần gì phải cầu cứu vậy! " Tiêu Dật rất là bất đắc dĩ nói.


Lục Ngữ Nhu nghiêm túc nói: "Thức ăn và nước uống thì sẽ có lúc ăn hết, tôi chỉ là một người phụ nữ, muốn sống sót thì phải hợp tác với người khác.


"Tôi có thể cho cậu thức ăn và nước uống, hoặc cậu có thể dùng chỗ tôi làm nơi ẩn náu.

"

"Nhưng tôi có một điều kiện, đó là cậu không được có ý đồ xấu với tôi, cậu phải bảo vệ tôi cho đến khi đội cứu hộ đến.

Nếu dùng hết thức ăn và nước uống rồi mà đội cứu hộ vẫn chưa tới thì chúng ta cùng nhau ra ngoài tìm nơi trú ẩn mới và tiếp tục chờ giải cứu”.


Lục Ngữ Nhu rất nghiêm túc nói điều kiện hợp tác với Tiêu Dật.


"Ta không thiếu đồ ăn nước uống, cũng không cần chỗ ở, ta có chỗ ở của chính mình! " Tiêu Dật lắc đầu.


Lục Ngữ Nhu nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Dật.


“Mục đích ta đến đây chỉ là để khiến cô trở thành người phụ nữ của ta thôi.

Muốn ta bảo vệ cô, hoặc là muốn nương tựa ta , cô nhất định phải là nữ nhân của ta! "

Tiêu Dật cũng lười vòng vo, nói thẳng.


"Cậu!! Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa!!"

Lục Vũ Nhu đột nhiên đỏ mặt, tức giận lùi lại một bước, lấy từ phía sau ra con dao gọt hoa quả cô đã chuẩn bị sẵn nói với Tiêu Dật: "Tôi đoán là tôi đã đánh giá sai cậu rồi, nếu cậu dám chạm vào tôi, giờ tôi sẽ chết cho cậu xem!"

Cô thậm chí còn không thích thiếu gia số một ở thành phố Giang Thành, chứ đừng nói đến kẻ thua cuộc như Tiêu Dật!

Đúng vậy, theo ý kiến ​​của Lục Ngữ Nhu, cậu học sinh trước mặt cô chỉ là một đứa nhóc.


Mặc dù cô chỉ hơn Tiêu Dật mười tuổi.


Nhưng trong mắt cô, Tiêu Dật chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi!

Một tên nhóc đang cố gắng để chiếm được cô?

Cô tuyệt đối không thể đồng ý!

Tiêu Dật bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Nhiều nhất chỉ có thể ăn hơn hai tháng thôi đúng không? Sau hai tháng này thì sao? Đừng mong đợi bất kỳ sự giải cứu nào.

Nếu thực sự có đội cứu hộ, họ đã đến từ lâu rồi.

"

Tiêu Dật muốn dọa Lục Ngữ Nhu.


Tuy nhiên, Lục Ngữ Nhu không chịu thua thủ đoạn này: "Cậu cho rằng tôi sẽ bị cậu dọa sao? Tôi không sợ chết!”

Nói xong, Lục Ngữ Nhu dí dao gọt hoa quả vào cổ mình.


“Má! "Tiêu Dật nhịn không được nói tục một câu, rồi đột nhiên vung tay đập một cái đánh ngất xỉu Lục Ngữ Nhu.


Sau đó hắn ném con dao gọt hoa quả ra ngoài cửa sổ.


Đối phó nữ nhân yếu đuối này, với sự nhanh nhẹn hiện tại của Tiêu Dật thì là chuyện rất dễ dàng!

Tiêu Dật liếc nhìn nữ giáo sư xinh đẹp đang nằm trong lòng mình, nhịn không được có chút rục rịch.


Nhưng Tiêu Dật đã xúc động tà ác của mình, chỉ nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó để lại một tờ giấy trên bàn, xoay người rời khỏi ký túc xá của Lục Ngữ Nhu.


Mảnh giấy viết: “Tôi không có ác ý với cô, tôi cho cô thêm ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau tôi sẽ lại đến một lần nữa.

"

Nữ nhân tiến vào Tội Thành, phải là nữ nhân thần phục mình.


Đây là nguyên tắc Tiêu Dật thủy chung thủ vững.


Cho dù Lục Ngữ Nhu là một người phụ nữ tốt lương thiện.


Nhưng Tiêu Dật cũng sẽ không vì Lục Ngữ Nhu mà thay đổi nguyên tắc của mình.


Hắn sẽ không có kiểu dần dần cảm hoá một phụ nữ nào đó.


Toàn bộ thành phố Giang Thành này có hàng triệu nữ nhân, với bản lĩnh này, hắn có thể kiếm được rất nhiều loại phụ nữa.


Sau khi ra khỏi ký túc xá giáo viên, Tiêu Dật lại liếc nhìn đám nam sinh vẫn đang ngơ ngác nhìn mình rồi bước ra khỏi trường, hắn bận tâm đến việc riêng của mình.


Những thây ma lao về phía Tiêu Dật đều bị Tiêu Dật giết chết một cách dễ dàng như thái dưa chém rau.


Hình ảnh này kích thích thật sâu đến mấy nam sinh này.


Nhưng mà bọn họ cũng đã lĩnh hội qua sự lợi hại của Zombie, cho nên cũng không có giống như Thẩm gia Bân, bởi vì thấy Tiêu Dật nhàn nhã lững thững mà tưởng bở về bản thân.


Ngược lại, mấy người bọn họ lại tràn ngập sùng bái Tiêu Dật.


"Thần tượng! Anh có muốn nhận tiểu đệ không? Chúng tôi nguyện ý lăn lộn với anh!" Một tên nam sinh mập mạp hét lên với Tiêu Dật.


Một nam sinh vừa làm động tác thủ dâm với Lục Ngữ Nhu giờ đã trèo lên bậu cửa sổ rồi quỳ lạy Tiêu Dật.

"Thần tượng! Cao thủ! Tôi muốn bái anh làm thầy! Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Anh chính là ba của tôi!"

Tiêu Dật nhìn những tên nam sinh này rồi nở nụ cười, những người này khá thú vị, họ trông rất giống những người bạn cùng phòng của hắn.


Tuy nhiên, Tiêu Dật hiện tại không có thời gian để quan tâm với mấy tên béo này, bây giờ hắn ấy muốn đến trung tâm mua sắm bên ngoài trường học để thu hoạch những thây ma vạm vỡ kia.


Nhân tiện đi tìm hiểu tình hình ở khu tập trung kia nữa.


Mặc dù ở Tội Thành không thiếu lương thực và nước uống, nhưng những nhu yếu phẩm hàng ngày khác cũng không hề dồi dào.


Tiêu Dật định đi đến trung tâm thương mại lấy một số nhu yếu phẩm hàng ngày rồi quay trở lại.


Năm cô gái ở Tội Thành giờ đều đã là phụ nữ của hắn, trước đây có lẽ hắn không mua được một số thứ xa hoa cho phụ nữ của mình.


Nhưng hiện tại, chuẩn bị cho mỗi người bọn họ một ít mỹ phẩm quốc tế, mỹ phẩm dưỡng da, còn có quần áo túi xách hàng hiệu linh tinh gì đó, hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.




Nhấn để mở bình luận

Tận Thế Ta Chọn Làm Một Ác Nhân