Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta



Ăn no uống đủ, ý niệm tràn đầy, lần này cô không tốn chút sức lực nào đã thu ba mươi bồn nước khổng lồ vào không gian.

Xem ra cô đoán không sai, mặc dù không gian vô hạn nhưng với năng lực hiện tại của cô vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được.

Theo sự gia tăng của năng lực ý niệm, cô có thể sẽ phát triển các năng lực khác nhau.

Cô muốn sử dụng ý niệm đến ngưỡng giới hạn một lần nữa nhưng thử vài lần, căn bản không có phản ứng gì.

Chỉ có thể nói sau vậy.

Liếc nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.

Thẩm Tâm khóa cửa nhà kính, lái xe hướng về phía trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.

Những vật tư sinh tồn cốt lõi nhất trong ngày tận thế hiện đều ở trong không gian, cảm giác an toàn chưa từng có bao trùm lấy cô.

Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, cô cần phải xây dựng một căn nhà an toàn hoặc nơi trú ẩn.

Không gian chỉ có thể dùng để chứa đồ.

Cô đã thử rồi, nhiều nhất cô chỉ có thể ở bên trong năm phút, sẽ tự động bị đẩy ra ngoài.

Chỉ có thể sử dụng trong trường hợp bất đắc dĩ, vì không biết môi trường bên ngoài như thế nào, nếu trực tiếp dịch chuyển đến giữa đàn xác sống thì chẳng phải! toi mạng sao!
Hơn nữa, cô căn bản không phải là người dễ dàng lùi bước.

Kiếp trước không chuẩn bị được gì, cô vẫn có thể sống sót được ba năm, kiếp này dù thế nào cô cũng phải sống tốt trong ngày tận thế.

Vừa suy nghĩ xem ở đâu có thể kiếm được một căn nhà an toàn, vừa đỗ xe đi vào trung tâm thương mại.

Mặc dù hôm nay là thứ ba nhưng buổi chiều trung tâm thương mại vẫn rất đông người.

Đặc biệt là mùa hè đến sớm, trung tâm thương mại đã sớm bật điều hòa để thu hút khách hàng.

Bây giờ càng đông người hơn.

Thẩm Tâm mất vài phút mới thích nghi được với thính lực quá nhạy bén.

"Anh Văn Bân, chiếc đồng hồ này đẹp quá, anh mua cho em đi!"
"Tiền của anh đều mua nhà cho em rồi, bây giờ thật sự không còn tiền.

"
"Ứ ừ, không chịu đâu, người ta thích, anh mua đi mà, được không? Anh xem nhà của người ta đều chuẩn bị thêm tên anh vào rồi! "
Thẩm Tâm ở xa xa đã nghe thấy hai giọng nói khiến người ta buồn nôn.

Không phải Quách Vũ Du và Văn Bân thì còn là ai.

Cô bước chân đi về phía đó, tất nhiên không phải để đến chỗ hai người họ, mà là thứ cô muốn mua, vừa khéo ở hướng đó.

Quách Vũ Du mắt tinh liền phát hiện ra Thẩm Tâm đang đi tới, vội vàng rút tay đang khoác trên cánh tay Văn Bân ra.

"Cái này! Tâm Tâm, sao cậu lại đến đây?"


Nhấn để mở bình luận

Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta