Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta



Thẩm Tâm ngứa tay, muốn đập vỡ đầu đối phương.

Đọc thầm hai lần xã hội pháp trị, xã hội pháp trị, liếc nhìn đối phương.

"Tôi ở phòng nào liên quan gì đến hai người! Đúng rồi, người khác giảm cân đều bắt đầu từ bụng, còn ông thì bắt đầu từ não phải không?"
Thẩm Tâm quay đầu, tiêu sái địa rút thẻ ra: "Đặt trước một phòng tiêu chuẩn.

"
"Xí, một phòng tiêu chuẩn cũng khoe khoang cái gì, cô biết anh trai tôi là ai không?"
Khuôn mặt người phụ nữ đầy vẻ khinh thường.

Thẩm Tâm cũng không ngờ, đến thời đại này rồi mà vẫn có người vô tri đến vậy.

Bản thân không có tiền ở phòng hành chính, cô tiết kiệm tiền mua thêm vật tư, sau này sống thoải mái hơn trong ngày tận thế, không thích hơn sao?
"Là ai thì cũng không ảnh hưởng đến việc tôi mắc chứng sợ vật khổng lồ.

"
"Cô có ý gì?" Người phụ nữ sửng sốt.

"Ý là tôi sợ những kẻ ngu ngốc, tránh xa tôi ra chút đi.

"
Thấy mùi thuốc súng nồng nặc, nhân viên phục vụ vội vàng ra mặt: "Quý khách ơi, thẻ phòng của chị đây, mời chị đi theo em.

"
"Cô! có giỏi thì đừng đi!"
Trong ngày tận thế, chúng sinh bình đẳng, loại người này chỉ giỏi nói suông, ngày tận thế đến sẽ chết nhanh hơn ai hết, Thẩm Tâm cũng lười để ý đến cô ta.

Nhân viên phục vụ đưa Thẩm Tâm đến tận cửa phòng mới yên tâm rời đi.

Quẹt thẻ vào cửa, Thẩm Tâm trực tiếp cởi giày, kéo rèm cửa sổ.

Độ cao của tầng mười lăm đủ để nhìn rõ toàn cảnh Tô Thành, cô muốn ngắm nhìn thế giới hiện tại thêm một chút nữa.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.

"Thẩm Tâm, cô đúng là quá mất nết, tại sao lại phá hỏng một căn nhà đẹp như vậy?" Văn Bân gào lên.

Thẩm Tâm bình tĩnh xả nước vào bồn tắm.

"Văn Bân, tôi đã bán nhà cho Quách Vũ Du rồi, không liên quan đến anh, cô ấy còn không nói gì, anh sốt ruột cái gì?"
"Tâm Tâm, cậu đừng trách anh Văn Bân, không phải cậu đã đồng ý với tớ là sẽ mang theo đồ nội thất đã trang trí sao? Cậu! cậu như vậy có hơi quá đáng không?"
Giọng trà xanh của Quách Vũ Du cũng truyền đến.

Thẩm Tâm có thể tưởng tượng ra biểu cảm của hai người lúc này, không khỏi vui vẻ.

Vậy là quá đáng rồi sao?
Còn quá đáng hơn nữa ở phía sau kìa!
Không trả lời câu hỏi của đối phương, Thẩm Tâm trực tiếp nói một câu: "Ngày mai tôi có việc, không rảnh đi làm thủ tục sang tên, nhà để lại cho hai người, yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn.

"
Tất nhiên tôi sẽ không chạy trốn, tôi còn phải chờ nhìn hai người chết như thế nào cơ mà.




Nhấn để mở bình luận

Tận Thế Tới Rồi Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta