Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng


"Được chỉ thị cho phép yêu sớm", lời này nghe cho vui vậy thôi chứ Lệ Chanh không hề có ý định coi là thật.

Cậu chẳng có chút hứng thú nào với chuyện yêu đương, chơi game không hay hơn à, đánh nhau chẳng phải sướng hơn sao, yêu đương chả lẽ còn thú vị hơn làm đại ca?

Nhưng vấn đề là, nếu cậu không tìm được một alpha ưng ý nào để đánh dấu mình thì cậu chỉ còn cách chấp nhận "mai mối" từ huấn luyện viên và vợ huấn luyện viên, tìm một alpha phù hợp từ các anh chị khóa trước đã tốt nghiệp, từ đó giúp cậu vượt qua giai đoạn khó khăn này.

"Em vẫn nên tìm quanh mình trước đi." Huấn luyện viên Ngô nói, "Dù thầy có thể trực tiếp tìm cho em một anh chị alpha trong đội bơi lội, nhưng thầy không muốn để người ta chịu thiệt thòi."

Lệ Chanh: "??? Khoan đã, em hạ mình để cho họ cắn một cái sao lại là họ chịu thiệt thòi vậy? Em mới là omega đó nha?"

Huấn luyện viên Ngô đáp: "Nhưng em là Lệ Chanh mà!"

... Hình như cũng có lý.

Để ngăn mùi hương pheromone của Lệ Chanh ảnh hưởng đến những người xung quanh, cô Vương đã đưa cho cậu một bộ miếng dán ức chế. Khi kỳ phát tình đến, dán miếng dán lên tuyến thể có thể ngăn chặn sự phát tán pheromone (omega vẫn sẽ có kỳ phát tình, chỉ là người xung quanh sẽ không ngửi thấy mùi pheromone của omega nữa).

Chất liệu của miếng dán ức chế gần giống băng cá nhân, hình tròn trong suốt, phủ lên tuyến thể có thể ngăn chặn sự phát tán pheromone một cách hiệu quả. Trừ khi dí sát mũi vào tuyến thể còn không sẽ không ngửi thấy mùi pheromone trên người.

Sau khi rời khỏi phòng y tế, Lệ Chanh có chút buồn chán đi dạo trong khuôn viên trường.

Tiếng chuông vào lớp đã vang lên từ lâu nhưng cậu không có tâm trạng quay lại lớp học.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ toàn là kỳ phát tình sắp tới, hận không thể lập tức xông ra đường bắt một alpha sạch sẽ xinh đẹp về làm "vợ".

Cậu không định nói chuyện này cho đám đàn em biết vì mấy đứa đấy đầu óc không được tốt lắm, làm việc gì cũng rầm rộ, cứ thế này một truyền mười mười truyền trăm, khéo lại làm ra cái hội tuyển phi cho cậu luôn ý chứ.

Cậu vẫn muốn tự mình tìm kiếm người thích hợp.

Tuy nhiên, vì bản thân cậu là một omega có độ nhạy cảm cao, chỉ alpha có bộ gen mạnh mẽ và khả năng vượt trội mới có thể kìm nén được kỳ phát tình của cậu.

Giống như nước và lửa.

Một omega trong kỳ phát tình chả khác gì đang bị nung trên lửa nóng, pheromone của alpha là nước có thể dập tắt ngọn lửa dữ dội đó - tuy nhiên, nếu không đủ nước, nước sẽ bị lửa làm bốc hơi ngay lập tức.

Đó là lý do tại sao huấn luyện viên Ngô muốn giới thiệu học sinh cũ của mình đến giúp Lệ Chanh. Những alpha có thể trở thành vận động viên đều có thể chất mạnh mẽ đủ để phù hợp với Lệ Chanh.

Nhưng Lệ Chanh thực sự không muốn để một alpha hoàn toàn xa lạ cắn lên tuyến thể của mình.

Bởi vì cậu có một bí mật khó nói - tuyến thể của cậu... không giống những người khác. Không biết có phải vì phân hóa quá muộn hay không, tuyến thể của cậu đặc biệt khác thường, trước đây khi đi khám ở bệnh viện, bác sĩ nói với cậu rằng, tuyến thể kỳ lạ như của cậu chỉ xuất hiện một trong số hàng vạn người.

Chuyện này cậu chỉ kể với huấn luyện viên và bác sĩ của đội, thậm chí em gái ruột của cậu cũng không biết.

Cậu mang tâm trạng nặng nề ra khỏi trường, không ngờ khi đến bức tường quen thuộc, cậu ngạc nhiên thấy bảo vệ trường đang chỉ đạo công nhân lắp đặt lưới thép gai và camera giám sát trên tường!

Lệ Chanh: "..."

Cậu hỏi: "Chú bảo vệ, sao đột nhiên lại lắp những thứ này ở đây vậy?"

Chú bảo vệ trả lời: "Ồ, mấy chú nhận được điện thoại của một học sinh nhiệt tình, cậu ấy nói phát hiện một cái thang và dấu chân bên ngoài bức tường, nghi ngờ có người trèo tường vào trường ăn trộm đồ nên nay mới nhanh chóng gia cố bức tường."

Lệ Chanh: "... Người học sinh nhiệt tình mà chú nói có phải là Tiêu Dĩ Hằng lớp 12 (1) không ạ??"

Chú bảo vệ: "Ơ? Cháu quen cậu ta à?"

Lệ Chanh nói: "Tất nhiên là quen rồi ạ."

"Cậu ấy là bạn học của cháu à?"

"Không." Lệ Chanh nghiến răng nghiến lợi nói, "Anh ta, là, cháu, trai, của, cháu!"

"...?"

Nếu không phải Lệ Chanh còn chút lý trí thì khéo bây giờ cậu đã xông vào lớp của Tiêu Dĩ Hằng để nói chuyện cho ra lẽ.

Cứ nghĩ đến gà rán, thịt nướng, lẩu, bar, quán net của mình sắp rời xa, Lệ Chanh tưởng chừng như một nửa linh hồn của mình đã tan biến vào hư không.

Cậu vừa đi vừa đá một viên sỏi nhỏ, coi viên sỏi đó như nhãn cầu của Tiêu Dĩ Hằng, chỉ hận không thể dùng gót chân nghiền nát nó.

Viên sỏi lăn lăn trên mặt đất, nhanh chóng lăn xa, lăn đến chân của một người.

Lệ Chanh theo viên sỏi nhìn về phía người đó.

"Cô Thu?" Lệ Chanh thấy cô Thu Nhàn đang tựa vào bóng cây với cái bụng bầu vượt mặt, trên mặt lộ rõ vẻ lúng túng và lo lắng.

Cậu cảm thấy có gì đó không ổn, nhanh chóng bước tới: "Cô sao vậy? Cô có thấy khó chịu ở đâu không?"

Đối mặt với cô giáo mỹ thuật dịu dàng, đoan trang này, Lệ Chanh thậm chí còn không dám nói lớn tiếng.

Thu Nhàn thấy cậu đến, do dự một chút rồi đưa tay chỉ vào chân mình.

Lúc này Lệ Chanh mới chú ý thấy một bên giày của cô Thu Nhàn dây giày đã bị tuột. Vì bụng bầu quá lớn nên cô không thể nào cúi xuống buộc dây giày được, nhưng nếu không buộc thì cô rất dễ bị vấp ngã.

Lệ Chanh không nói hai lời, lập tức ngồi xổm xuống giúp cô Thu Nhàn buộc dây giày lại, buộc thật chặt, sợ dây giày lại tuột ra.

"Chân kia có cần buộc lại không ạ?" Cậu ngẩng đầu hỏi.

Khi cậu nói, ánh nắng ấm áp chiếu vào mái tóc mềm mại, cậu nheo mắt vì nắng, liên tục chớp hàng mi, ánh nắng rong ruổi theo sau.

Thu Nhàn không ngờ cậu học trò nghịch ngợm này lại chịu giúp mình buộc dây giày, có chút ngạc nhiên: "Không cần đâu, chân kia chắc không sao.... Cảm ơn em Lệ Chanh."

Những người không quen biết Lệ Chanh luôn nghĩ rằng cậu không tôn trọng người lớn, dám trốn học, cãi lại giáo viên, chắc chắn không phải là một học sinh ngoan; nhưng thực tế, Lệ Chanh rất quan tâm đến những người yếu thế, nhìn thấy bà cụ qua đường cũng sẽ chủ động giúp đỡ.

Sau khi buộc dây giày cho Thu Nhàn, cậu dìu cô trở về phòng mỹ thuật.

Thu Nhàn hỏi cậu: "Bây giờ là giờ học, em không quay lại lớp học à?"

Lệ Chanh cười hì hì nói: "Nếu em đi học thì ai sẽ giúp cô buộc dây giày đây?"

Thu Nhàn: "..."

Thôi được rồi, cậu nhóc này cũng giỏi lý sự lắm.

Phòng mỹ thuật trống không, hôm nay có hai tiết học nên Thu Nhàn đến trường sớm để chuẩn bị bài giảng.

Lệ Chanh dìu cô ngồi xuống ghế, còn lấy đệm mềm và rót nước nóng cho cô, thấy cô uống nước nóng xong sắc mặt tốt hơn một chút thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cô Thu ơi, cô đã mang thai tám tháng rồi, thật ra cô không cần phải đến lớp dạy tụi em đâu ạ." Lệ Chanh ngồi xổm bên cạnh cô, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, mái tóc vàng buông xuống trán trông chẳng khác gì những thiên thần báo tin lành trong các bức tranh sơn dầu, tất nhiên, nếu bỏ qua những lúc cậu nổi nóng.

Thu Nhàn lắc đầu: "Bác sĩ cũng bảo cô nên đi lại nhiều hơn, không thể vì mang thai mà bỏ công việc vẫn đang làm hàng ngày được." Cô đặt tay lên bụng bầu tròn trịa của mình, "Hơn nữa em bé cũng thích nghe cô giảng bài cho học sinh, đúng không?"

Điều kỳ diệu đã xảy ra, ngay khi Thu Nhàn vừa dứt lời, bụng cô bỗng nhiên nhúc nhích, một cục nhỏ nhô lên.

Lệ Chanh chưa từng thấy chuyện như vậy, cậu hoảng sợ mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, mông như muốn vỡ làm tám mảnh.

"Cô... cô Thu, bụng cô..." Cậu mở tròn mắt, không nói nên lời.

"Đây là thai máy." Thu Nhàn không ngờ Lệ Chanh, đại ca nổi tiếng liều lĩnh ở trường, lại sợ việc em bé đạp trong bụng mẹ. Cô nắm lấy cổ tay Lệ Chanh, nhẹ nhàng đặt tay cậu lên bụng mình.

Lệ Chanh cứng đờ người, vừa tò mò vừa sợ hãi, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm áp lòng bàn tay vào cái bụng nhô cao của cô Thu.

Ực.

Lệ Chanh nuốt nước miếng, hai mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bụng cô Thu đang không ngừng rung lên, cảm nhận nhịp đập của sinh mệnh dưới bụng.

Ở đây... có một em bé.

Là một em bé mềm mại, thông minh, thích nghe mẹ giảng bài cho học sinh và lớn lên trong mùi hương của màu vẽ.

Lệ Chanh không hiểu sao đột nhiên muốn khóc.

Khi mẹ mang thai em gái thì Lệ Chanh mới sáu tuổi, cậu không hiểu gì cả, cảm giác như trong nháy mắt bụng mẹ đã to lên, rồi lại nháy mắt, sinh vật tên "em gái" đã nằm gọn trong vòng tay cậu.

Cậu không dám nhúc nhích, cơ thể như bị dính chặt bởi phép thuật, cảm nhận mọi chuyển động của sinh linh bé nhỏ dưới lòng bàn tay. Cậu tưởng tượng "em bé" đang ngủ, "em bé" đang lộn nhào, "em bé" đang chơi đùa.

Thật kỳ diệu, điều này thật kỳ diệu làm sao.

Thu Nhàn nhìn cậu trai lớn đang ngồi xổm trước mặt mình, trên khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ kinh ngạc như thể cậu đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật tuyệt thế.

"Cô ơi, em bé trong bụng cô là trai hay gái ạ?"

"Là con trai."

"Cô ơi, sao cô lại chọn mang thai tự nhiên ạ? Bây giờ công nghệ rất phát triển, chẳng phải nhiều người chọn mang thai bằng tử cung nhân tạo sao?"

"Bởi vì cô cảm thấy mang thai tự nhiên có thể gần gũi với con hơn."

"Cô ơi, vợ cô là giới tính gì ạ?"

Thu Nhàn cười: "Cô ấy là alpha."

"Alpha..." Lệ Chanh đang vuốt ve bụng Thu Nhàn khựng lại, rụt tay về một cách chán nản. Cậu đổi sang tư thế ngồi khoanh chân trên đất, một tay chống cằm, vẻ mặt có chút buồn bực.

Thu Nhàn tò mò, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Lúc này, Lệ Chanh không giống sư tử con nữa mà giống một chú khỉ con hơn, cậu gãi tai, mặt đỏ bừng.

"Cô ơi, nếu vợ cô là alpha, vậy thì, vậy thì cô ấy chắc chắn đã đánh dấu cô rồi đúng không? Cảm giác đó như thế nào ạ?" Khi nói hai từ "đánh dấu", cậu cố tình nói lấp lửng không dám nói rõ ràng. Dù sao cậu cũng là một chàng trai chưa từng yêu đương, mọi hiểu biết của cậu về việc đánh dấu đều đến từ những bộ "phim nhỏ" mà cậu lén lút thu thập.

Trong những bộ "phim nhỏ" đó, các alpha, dù dịu dàng hay hung dữ, đều lao vào omega, cắn vào gáy họ, răng xuyên qua tuyến thể để pheromone của cả hai hòa quyện vào nhau.

Mỗi khi đến lúc này, "đạo diễn" sẽ quay cận cảnh "diễn viên" omega đang ở dưới.

Có người khóe mắt ngấn lệ; có người run rẩy như bị điện giật; có người không ngừng chống cự và khóc lóc; cũng có người chìm đắm trong dục vọng, thoải mái đến mức các ngón chân cũng co quắp lại.

Lệ Chanh bị những bộ "phim nhỏ" đó làm cho hoang mang, thậm chí còn có chút sợ hãi không thể diễn tả thành lời.

Cậu hoàn toàn không tưởng tượng được khi pheromone của một người khác được đưa vào cơ thể mình rốt cuộc sẽ là cảm giác gì?

Mặc dù Lệ Chanh nói không rõ ràng nhưng Thu Nhàn hiểu.

Thu Nhàn thấy buồn cười trong lòng, thật muốn xoa xoa đôi má đỏ ửng của cậu.

"Cảm giác bị đánh dấu à?..." Ngón tay Thu Nhàn đặt lên bụng mình, hồi tưởng lại, "Cảm giác đó giống như đột nhiên linh hồn mình được kết nối chặt chẽ với một người khác."

Lệ Chanh nghiêng đầu, vẻ mặt không hiểu.

"Trước khi kỳ phát tình của omega đến, chúng ta đều cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức đúng không? Thực ra sự mệt mỏi và kiệt sức này còn có ý nghĩa sâu xa hơn - trống rỗng. Cảm giác như thiếu thứ gì đó trong cơ thể." Thu Nhàn cố gắng dùng ngôn ngữ đơn giản để giải đáp thắc mắc của omega vị thành niên trước mặt, "Vì vậy, nhiều omega sẽ có hành vi làm tổ trong kỳ phát tình, thực chất là muốn lấp đầy sự trống rỗng này một cách gián tiếp."

Cái gọi là hành vi làm tổ chính là omega sẽ cố ý thu thập những thứ mềm mại và tươi sáng như gối ôm, chăn, thú nhồi bông, v.v. Đến khi kỳ phát tình đến, họ sẽ ở lì trong "tổ" mà mình đã thu thập, không chịu rời đi.

Thu Nhàn tiếp tục nói: "Nhưng khi một alpha đánh dấu em, em sẽ cảm thấy tất cả sự trống rỗng được lấp đầy, pheromone của anh ấy còn làm em cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn những chiếc gối ôm mềm mại kia."

Thực ra những nội dung này đều được dạy trong khóa "Giáo dục Sức khỏe Toàn Quốc", nhưng Lệ Chanh đã nghỉ quá nhiều buổi.

Cậu nghe không hiểu lắm, chỉ hiểu được một nửa, cậu còn nhỏ, chưa bao giờ có hành vi làm tổ nên căn bản không hiểu cái gọi là trống rỗng, lấp đầy là có ý gì.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Lệ Chanh, Thu Nhàn hiểu rằng mình đang nói chuyện với người không hiểu gì.

"Bây giờ em không cần phải nghĩ nhiều như vậy đâu." Thu Nhàn cười cười, "Em mới 17 tuổi thì nói gì đến chuyện đánh dấu? Hay là em đã có alpha mình thích rồi?"

"Không có!!" Lệ Chanh đột nhiên nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng phủ nhận, "Em chỉ hỏi vu vơ thôi! Em không có hứng thú với alpha!"

Nếu không phải hiện tại cậu phải "tuân lệnh yêu sớm" thì cậu mới không thèm hỏi những chuyện này.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm một alpha ít nói, ít chuyện, coi đối phương như một liều thuốc ức chế hình người, cắn một cái chống lại kỳ phát tình đang đến dữ dội, để cậu có thể thuận lợi giành huy chương vàng trên sân đấu, làm rạng danh huấn luyện viên.

Nhưng, alpha nào có thể giúp cậu đây? Lệ Chanh nghĩ đến đám alpha bê bối quanh mình, tìm tới tìm lui, không tìm được một ai vừa mắt.

Tên đàn em thân cận Hoàng Diệp Luân?

Không được, cậu ta không chỉ là beta mà còn là một tên ngốc.

Anh Hổ vừa mới chiêu mộ?

Yêu đương với anh Hổ thì đúng là có thể giàu lên nhanh chóng, nhưng làm mấy điều không dám nói với cấp dưới của mình cứ mất mặt kiểu gì.

Tên vệ sĩ trung thành Vệ Dung?

Hắn tuy là alpha nhưng dẻo miệng quá, đúng là bậc thầy nịnh hót.

Vậy chỉ còn lại Tiêu Dĩ...

——Ặc!

Lệ Chanh lập tức gạt cái tên này ra khỏi đầu.

Cậu là ai chứ? Là nhà vô địch bất bại trên đường đua xanh, là đại ca trường đánh đâu thắng đó, là vua của các trò chơi!

Chẳng lẽ cậu sẽ vì một dấu tạm thời mà đối xử tốt với Tiêu Dĩ Hằng sao?

Cậu là sư tử đầu đàn chứ không phải con mèo nhỏ ai cho tiền cũng sờ mó được!

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến thể của bé Chanh rất đặc biệt, đây là một chi tiết ẩn giấu, sau này sẽ được khám phá cùng Tiêu Tiêu ~

Ngoài ra, trong bộ ABO này tôi đã kết hợp thêm yếu tố làm tổ. Như đã nói trong truyện, khi kỳ phát tình đến, omega sẽ thu thập những thứ mềm mại để làm tổ, sau khi bị đánh dấu sẽ chuyển sang thu thập những thứ có mùi của alpha để làm tổ. (Tất nhiên không phải làm tổ trên cây mà sẽ giống như động vật nhỏ, xây một lâu đài nhỏ trong nhà.)

Cài đặt này thường thấy trong truyện tranh ABO của Nhật Bản, cũng có trong fanfic phương Tây.


Nhấn để mở bình luận

Tên Omega Này Vừa Ngọt Vừa Bướng