Tên Phản Diện Này Quá Mức Yêu Nghiệt Rồi


11.

Ta không đồng ý với nàng ta, nhưng quả thực bị thuyết phục.

Nhân quả giữa hắn và Thiên giới trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng đã tạo nên con người hắn.

Trong quán trà, lúc nói về mẫu thân mình, thần sắc hắn chìm đắm trong hơi ấm của hồi ức, nhưng lại không chút lưu tình đánh giá bà ấy dịu dàng nhưng ngu ngốc.

Ta đại khái luôn có chút bốc đồng, bất chấp hậu quả.

Vì vậy, ta viết một bức thư để trong hộp nữ trang, lặng lẽ rời đi.

Đi đến chỗ bia đá ranh giới, ta mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Đi quá vội vàng, quên mang hành lý! Quần áo trang sức, trân châu bảo thạch của ta đều không còn!

May mà Thiên giới rất nể mặt ta, tiên hạc mở đường, kỳ lân kéo xe, tiên đồng ngọc nữ vây quanh, hoa rơi chim hót, nhạc tiên réo rắt, cho ta đủ mặt mũi, khiến ta rất hài lòng.

"Tại hạ cung nghênh thần nữ đã lâu."

Đây là nam chính Thiên Kỳ trong thoại bản, rất cung kính lễ phép.

Ta uể oải gật đầu, trên đường đi tâm trạng không yên.

Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, khong được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!

12.

Ngày đầu tiên ở Thiên giới, ta chỉ đi thăm hỏi bạn bè cũ.

Bia đá chư thần cao chọc trời, bên phải khắc tên tuổi, bên trái ghi lại công đức; trên cao treo tấm gương phản chiếu chúng sinh, chúng sinh muôn loài, thịnh suy của thiên hạ, đều được thu vào trong đó.

Hai chữ "Trì Sơ" trên bia đá mạnh mẽ uy nghiêm, bên trái vẫn còn trống trơn, quy tắc chi lực như có dấu vết sắp hiện ra.

"Yên tâm đi."

Ta rót rượu cho bọn họ, đặt hạt dưa đậu phộng lên, vừa ăn vặt vừa buôn chuyện với bọn họ cả ngày.

Ngày thứ hai ở Thiên giới, Thái tử điện hạ mời ta cùng du ngoạn.

Ta tiếp xúc với ít người, hứng thú nổi lên, liền đồng ý.

Thế là hắn dẫn ta cưỡi tiên hạc, cho nổ lò luyện đan, trèo lên cổng Cửu trùng thiên xem chim mặt trời, trên đường đi chu đáo tỉ mỉ, rất có phong thái của một vị chúa tể thiên địa.

Khác với Ma giới, nơi đây tiên khí vờn quanh, ráng màu như dệt, hít thở thôi cũng khiến người ta tâm khoáng thần di, ta rất thích.

Thái tử điện hạ đưa ta về nơi ở, trước khi rời đi, vị công tử mặt ngọc này mỉm cười dịu dàng: "Thần quân vui vẻ là tốt rồi."

Ta nhìn đôi mắt có chút quen thuộc của hắn, hơi ngẩn người.

Ngày thứ ba ở Thiên giới, Thiên đế mở tiệc chiêu đãi ta.

Bảo tượng Thiên đế trang nghiêm, ta lại không muốn giả vờ giả vịt với lão già dê cụ này, chỉ nhìn chằm chằm hoa điền trên trán các nàng tiên nữ.

Đặc biệt là hoa đào điền, tô điểm cho khuôn mặt trái đào của các nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, nếu như được đặt trên trán của người nào đó, chắc chắn sẽ càng thêm phần e lệ đáng yêu.

Tuy rằng ta lười hàn huyên với các vị thần tiên, nhưng bọn họ thật sự rất biết cách nói chuyện, từng câu từng chữ đều là lời khen ngợi khiến ta nóng mặt, suýt chút nữa thì cười toe toét.

Đặc biệt là vị lão thần tiên không biết từ ngọn núi nào đến, khen ta "Nhìn từ xa, sáng như mặt trời mọc trên ráng mây; nhìn gần, rực rỡ như hoa sen vươn mình khỏi làn nước biếc."

Nghe xem! Trẫm Tử Tế nên bái sư học nghệ thuật ngôn ngữ với ông ấy!

Đúng lúc ta đang vui vẻ...

"Báo! Trẫm Tử Tế Ma giới dẫn đại quân đánh úp chúng ta!"

Cả đám náo loạn, cảnh tượng hòa bình giả tạo của thiên hạ không còn nữa.

Uy phong thật đấy, ở cách xa ngàn dặm mà hắn cũng có thể quấy nhiễu tâm trạng của ta.
13.

Thiên giới xuất binh, cả một mảng hỗn loạn, ta cũng bị ghẻ lạnh.

Vốn tưởng rằng có thể được yên tĩnh một chút, không ngờ Thiên Kỳ không đi đánh giặc, lại chạy đến chỗ ta nói năng lung tung.

"Thần nữ điện hạ, tiểu bối mạo muội, nguyện dâng cả thiên hạ làm sính lễ, cầu hôn ngài." Hắn cung kính cúi đầu hành lễ.

Hửm? Muốn ta làm oan gia ngõ hẹp sao?

Ta nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn, đột nhiên nheo mắt cười: "Vậy còn con hồ ly nhỏ đi theo sau chúng ta hôm đó là sao?"

Hắn nghe vậy ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch.

"Theo bối phận, ngươi phải gọi ta một tiếng lão tổ tông, " Ta nghiêm túc vỗ vai hắn, "Không thể để ngươi chiếm tiện nghi như vậy được."

Hắn còn định nói gì đó.

"Nghe cho kỹ, thiên hạ này có bình yên hay không, không liên quan gì đến việc Hoàng hậu tương lai của ngươi là ai." Ta chỉ có thể nói đến đây.

Sau khi Thái tử điện hạ rời đi, ta ngồi một mình nhớ lại con hồ ly nhỏ lén lút đi theo sau hôm đó, càng nghĩ càng tức.

Cả nhà đều là đồ háo sắc!

Đột nhiên, một đôi tay lạnh lẽo vòng qua eo ta từ phía sau.

Ta như bị con rắn khổng lồ siết chặt, nó đang ghé sát tai ta, thè lưỡi rắn.

"Thần nữ điện hạ, chơi vui vẻ không nhớ đường về sao? Hửm?" Trẫm Tử Tế cười khẽ, giọng nói trầm thấp mờ ám.

Cổ họng ta hơi khô khốc, theo bản năng nuốt nước miếng: "Không... Không có, nhớ ngươi đến mức mất ngủ!"

Hắn bóp cằm ta, xoay mặt ta lại đối diện với hắn, đánh giá ta hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười âm trầm: "Nhìn nàng có vẻ sống tốt hơn trước."

"Ừm." Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn nhếch miệng cười, đôi mắt long lanh như nước

"Không phải đang ở tiền tuyến sao?" Ta lảng sang chuyện khác.

"Ảo thuật thôi" Thần sắc hắn đầy ẩn ý, ngón tay thon dài không kiêng nể mà mân mê khuôn mặt ta, "Không phải là đến bắt gian sao?"

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn cười toe toét, đôi mắt sáng rực: "Gà bông nhỏ, gả cho ta được không? Dù sao cũng phải để nàng vẻ vang trở về."

Nói xong, hắn nắm tay ta kéo lên cổ áo hắn.

Ta kinh ngạc không thôi! Trong một ngày đã bị hai huynh đệ cầu hôn, rốt cuộc là do đạo đức suy đồi hay là do lòng người khó lường...

"Trì... Sơ!"

Chết tiệt, lại bị bắt gặp khi đang thất thần.

"Được." Ta gật đầu đồng ý.

Trẫm Tử Tế ngây người nhìn ta, đuôi mắt dần dần nhuốm màu đỏ ửng, thần sắc nghiêm túc chưa từng có.

"Dạy nàng chơi một trò chơi."

Mắt ta tối sầm lại, bị hắn che khuất tầm mắt, giác quan trở nên vô cùng nhạy bén.

Môi ta bị hắn chiếm lấy.

Lâu sau, hắn mới chịu buông ta ra, trong mắt ánh sáng ngời, nụ cười giống như hồ ly hút tinh khí người khác.

Trẫm Tử Tế nắm tay ta, để ta vòng qua cổ hắn, bế ta lên đặt trên bàn, cúi đầu hôn xuống.

Ta giơ tay lên, gọn gàng dứt khoát đập hắn bất tỉnh.


Nhấn để mở bình luận

Tên Phản Diện Này Quá Mức Yêu Nghiệt Rồi