Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái



Ảo ảnh dần tiêu tán, bọn họ đêù bị đẩy mạnh ra ngoài, ngã nhoài trên mặt đất.
Nhan Trăn và Nguyên Hoa còn tốt, chỉ bị té một cái, hai người còn lại thì đã bị ngất đi, Lý Huyền Tĩnh và Nhan Vận Lam mỗi người đỡ một người.
Lý Huyền Tĩnh lui lại hai bước: “Ôi má, người đâu mà nặng thế.”
Nghe vậy, Nguyên Hoa bèn bước tới giúp đỡ.
Họ đưa người vào trong nhà, đặt trên giường, thân thể mềm oặt của Hi Dương được đặt cạnh bên người Hạng Ngọc Loan.
Thấy đôi mắt Nhan Trăn vì khóc mà sưng húp cả lên, Nhan Vận Lam nói: “Sao lại khóc thành thế này?”
Nhan Trăn mạnh mẽ lắc đầu: “Đáng ra lúc đầu con không nên tỏ thái độ với thầy Hạng, thầy ấy thực sự rất đáng nể.”
“Đều là người mệnh khổ.” Nhan Vận Lam than thở, “May mà tất cả đã qua rồi.”
Hạng Ngọc Loan chưa từng có một giấc mơ dài đến vậy.
Hắn mơ thấy mình chính là Tử Khiêm, từ khi sinh ra đến lúc gặp gỡ Hi Dương, hai người lưỡng tình tương duyệt.

Hắn mở thấy năm đời luân hồi của mình, là hoàng tử bị ghẻ lạnh, là hoà thượng lục căn thanh tịnh, là tướng quân chết trận sa trường… Mỗi một thế, không có ngoại lệ, lần nào cũng mơ thấy cùng một người.
Người ấy đứng bất động dưới tán cây không rời đi, tựa hồ đang chờ hắn tới tìm mình.
Nhưng hắn không tìm được, chỉ có lúc ngủ mới gặp được y trong giấc mơ.
Nhưng vẫn luôn có thứ xa xăm nào đó chỉ dẫn cho họ, để họ có thể gặp lại.
Sau khi tỉnh dậy, Hạng Ngọc Loan đã tìm về tất cả ký ức kiếp trước.

Hắn lại nhìn Hi Dương đang hô hấp đều đều trong lồng ngực mình, hai má y đỏ ửng, ngủ say sưa như một đứa trẻ.
Hắn duỗi tay xoa mặt y, khẽ nói: “Hi Dương, anh về rồi đây.”
Hi Dương vẫn còn say giấc, hắn bèn giang hai tay ôm chặt y vào lòng.
Dù khó khăn ra sao, bọn họ cuối cùng đã trở về bên nhau.
Hi Dương lúc này cũng dần tỉnh lại, đối mắt với tầm nhìn của Hạng Ngọc Loan.
“Vợ yêu tỉnh rồi?” Hạng Ngọc Loan vén tóc y sang một bên, để gương mặt thanh tú hoàn toàn lộ ra.
“Vợ yêu gì chứ?” Hi Dương dở khóc dở cười, “Một không người làm mai, hai không có thủ tục, sao coi là vợ chồng được?”
“Một tấm chăn mềm, hai trái tim vàng.” Hạng Ngọc Loan đắt tay lên vị trí trái tim của Hi Dương, nói, “Thiên địa là người chứng giám.”
“Anh đều nhớ ra rồi.” Giọng nói của Hi Dương run rẩy.
Hạng Ngọc Loan hôn nhẹ lên trán y: “Đã nhớ ra từ sớm.”

“Kết duyên thêm lần nữa?”
Sau khi ngủ một giấc, hai mắt Nhan Trăn vẫn sưng húp như bánh bao, bọng mắt cũng phình lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày thường nữa, vô cùng thảm hại, may mà Nguyên Hoa không chê.
Cậu nghe được yêu cầu của Hi Dương, kinh ngạc nói: “Nhưng mà…”
“Thử một lần đi.” Hi Dương nói, “Tôi không muốn xa anh ấy thêm lần nào nữa.”
Hạng Ngọc Loan là người phàm, đời này tất nhiên sẽ có sinh lão bệnh tử.

Khối ngọc không còn nữa, vấn đề làm sao để gặp lại ở kiếp sau cũng trở nên đáng lo.
“Tôi… được rồi.” Nhan Trăn cắn răng nói, “Tôi thử xem.”
Cậu không dám nói quá chắc chắn, băn khoăn nói với Hi Dương: “Nhưng tôi không biết có thành công được không, không nên ôm hy vọng quá nhiều.

Nếu thật không được thì chúng ta cùng nghĩ biện pháp khác.”
Hi Dương vô cùng cảm kích: “Cám ơn cậu, Trăn Trăn.”
Y chưa nói cho Hạng Ngọc Loan biết mình đến tìm Nhan Trăn là muốn tâm sự với cậu vài điều.
“Sau khi rõ ràng chuyện trước kia mới biết cái mạng này của tôi thực sự là được Ngọc Loan cứu về, giờ cứ nhìn thấy anh ấy, lòng tôi luôn rất hổ thẹn.”
“Đây vốn là do lỗi của đạo sĩ kia.” Nhan Trăn trấn an y, “Hai người đang sống rất tốt mà, hơn nữa chắc gì anh đã không chịu được đạo sét kia.”
Hi Dương cúi thấp đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt y.
“Tôi vừa hỏi Lý đạo trưởng, có cách nào trả lại cho Ngọc Loan một phách kia hay không, hắn nói phách đó đã hoà vào người tôi, tách ra sẽ không còn hoàn chỉnh nữa.

Thuật hiến tế cũng đã thất truyền, hắn cũng không rành loại này.”
Nghe được lời này khiến sau lưng Nhan Trăn đổ mồ hôi lạnh: “Anh đừng có làm chuyện điên rồ.”
“Tôi không dám.” Hi Dương cười khổ, “Tôi biết nói làm thế là có lỗi với anh ấy, cũng có lỗi với cái mạng anh ấy đã cứu trở về.”
Nhan Trăn sợ y nghĩ không thông, nỗ lực khuyên can: “Nhân quả tuần hoàn, sự tình đã phát triển như vậy thì không thể cản được.

Cho dù anh có nguyện ý làm vậy vì hắn, nhưng với Tử Khiêm mà nói, phải nhìn thấy anh rời xa thì tàn nhẫn thế nào cơ chứ?”
Hi Dương sững sờ, Nhan Trăn thấy có hi vọng, tiếp tục nói: “Vậy nên hắn cứu anh, cũng là cứu chính mình.

Hắn thâm tình như vậy, lại nhìn thấy anh chết ngay trong lòng mình, e rằng cũng sẽ khổ sở không muốn sống tiếp.”
Hi Dương mím môi, tựa hồ đã bị thuyết phục.
“Cứu được anh, hắn nhất định rất vui, cũng để lại đường lui cho hai người gặp mặt như bây giờ.” Nhan Trăn thấy mình thành quân sư tình yêu luôn rồi.

“Nên việc anh cần làm bây giờ là quý trọng hiện tại, hai người lưỡng tình tương duyệt, không ai có thể chia rẽ được.”
Hi Dương ôm lấy cậu, vướng mắc trong lòng được gỡ bỏ, liên tục nói lời cảm ơn.
Rõ ràng Hi Dương khóc còn lâu hơn mình, thế mà vẫn khoan khoái ung dung như vậy khiến Nhan Trăn thấy rất hâm mộ.
Làm yêu quái cũng không tồi, ít nhất không cần lo vấn đề da dẻ.

Cậu bụm tay che mặt: “Tôi bây giờ xấu lắm, đừng nhìn.”
Hi Dương không khỏi nở nụ cười, đặt lòng bàn tay lên hai mắt cậu, ánh sáng nhàn nhạt toả, một lúc sau mới buông tay.
“Tốt rồi.”
“Hả?” Nhan Trăn sờ mắt mình, dễ chịu hơn rồi, cũng không còn sưng nữa, “Thần kỳ ghê!”
Hi Dương nói: “Linh khí ở đây rất dày, năng lực của tôi cũng vì thế mà tăng cao, cả người đều sảng khoái.”
Dù sao cũng là thụ yêu trong nhà, Nhan Trăn nói: “Anh có nghe hiểu cây cối quanh đây nói gì không?”
“Hiểu được.” Hi Dương lập tức bắt đầu giải thích cho cậu, “Cái cây to nhất trong sân kia kìa, nó nói khi còn bé cậu hay trốn bên người nó lén khóc.”
Nhan Trăn: “…”
“Còn cây hoè đằng kia sắp có linh thể rồi, nó nói mình đã nhìn cậu lớn lên, thậm chí còn nhớ rõ lúc nhỏ cậu từng bị bà ngoại vạch quần đánh mông.”
Nhan Trăn: “Chờ đã…”
Nguyên Hoa từ phía sau chen miệng vào: “Đánh mông gì thế?”
“Còn nói, hồi đó cậu bị cún lớn nhà hàng xóm đè xuống liếm mặt, sợ đến mức tiểu ra quần…”
Nhan Trăn không chịu được mà hô to: “Sao toàn là mấy chuyện ngu ngốc lúc nhỏ thế!”
Nguyên Hoa đã ngồi xuống hóng hớt: “Ồ? Có thể kể thêm không?”
Nhan Trăn: “Không được! Không thể!”
Nói xong cũng kéo Nguyên Hoa đi, bảo hắn tập trung mà chơi game đi.
Nguyên Hoa vào phòng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để cậu an bài, đè người trên cánh cửa, hôn hôn khoé mắt cậu, Nhan Trăn cảm thấy hơi ngứa, rụt cổ về sau: “Ấy? Anh làm gì đấy?”
“Sao mà nhanh khỏi thế?” Nguyên Hoa hơi tiếc nuối, “Anh vẫn chưa chụp ảnh làm kỉ niệm mà?”
“Chia tay đi!” Nhan Trăn nói, “Anh còn không cho em tốt lên à!”
Nhan Trăn: “…”
“Ôi xem này, sao giờ lại ngông nghênh thế này, động một chút đã muốn chia tay rồi, anh biết mà, đàn ông đều như nhau, yêu đương chưa được bao lâu đã thay lòng đổi dạ, hu hu hu, không còn yêu nữa thì cứ nói thẳng, cần gì phải quanh co tìm cớ…”
Tốt lắm, anh nói có lý anh thắng.
Lúc tối, Hạng Ngọc Loan và Hi Dương cùng qua nhờ cậu kết duyên.

Nhan Trăn chuẩn bị đạo cụ kĩ càng, dù không tự tin cho lắm nhưng cũng không biểu hiện ra, giao tất cả cho ông trời định đoạt đi
“Cậu không cần lo lắng, lần này không được thì tìm biện pháp khác, đời này vẫn còn dài mà.”
Khí chất Hạng Ngọc Loan đã thay đổi rất nhiều, nói sao nhỉ, một kẻ vốn mặt lạnh doạ người bỗng có đôi chút mềm mại, cử chỉ hay cách nói chuyện, đặc biệt là lúc nhìn Hi Dương đều có chút biến hoá so với trước kia.

Nhan Trăn thực sự không quen cho lắm.
Cả hai đều nói dù thế nào cũng không phải lỗi tại cậu khiến tâm tình cậu cân bằng hơn.

Hạng Ngọc Loan và Hi Dương cùng nhỏ máu vào trận, cùng nhau đứng ở giữa trận.
Lần đầu tiên cậu thấy hai người tâm đầu ý hợp như vậy nên rất xúc động, trong lòng nhủ thầm: Đôi tình nhân này đã khổ lắm rồi, mong ông trời mở cho họ một cánh cửa để họ được nối tơ hồng, kết thành vợ chồng.
Mấy tháng nay cậu đều nghiên cứu thuật kết duyên, học được một trận pháp mạnh hơn dùng để tăng duyên phận giữa hai người.
Đúng lúc đã có chỗ dùng, khả năng sẽ thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Có lẽ cậu chuyện của họ đã đánh động trời xanh, hoặc có lẽ là do năng lực của Nhan Trăn đã mạnh hơn, sau khi trận pháp kết thúc, giữa hai người đã thực sự hiên lên một sợi tơ hồng mỏng manh lay động.
Hi Dương nhấc sợi chỉ lên nhìn, cơ thể hơi lảo đảo, vui vẻ nói không ra lời.
Nhan Trăn bỏ tinh lực rất lớn, lúc này sắc mặt có chút tái, may mà hiệu quả vô cùng tốt: “Không nên vội mừng, còn có công đoạn nữa cần hoàn thành.”
Nối tơ hồng chỉ là bước thứ nhất, cho thấy hai người có duyên phận.
Kết duyên chân chính hiện tại mới bắt đầu.
Nhan Trăn hoá thân thành cha sứ giữa lễ đường.
“Hạng Ngọc Loan, anh nguyện ý cùng thụ yêu Hi Dương kết thành bạn đời, kiếp này không rời không bỏ, kiếp sau vẫn mong tiếp nối duyên phận không?”
Hạng Ngọc Loan chăm chú nhìn Hi Dương, nắm chặt tay y, gật đầu nói: “Nguyện ý.”
“Hi Dương, anh có nguyện ý cùng Hạng Ngọc Loan kết thành bạn đời, kiếp này không rời không bỏ, dù kiếp sau hắn mang thân phận nào cũng mong tiếp nối duyên phận chứ?”
Hi Dương vui vẻ nói: “Nguyện ý.”
“Sau này dù có chuyện gì, anh đều sẽ tin tưởng đối phương, sẽ không lùi bước chứ?”
Hi Dương sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Nguyện ý.”
Nhan Trăn có lúc cảm thấy mình khá giống Hi Dương, ôm tất cả trách nhiệm vào người, nghĩ đông nghĩ tây, sợ trao đổi ý nghĩ trong lòng cho người khác.
Như vậy không tốt, bởi vì sẽ có lúc mình sẽ yêu một người và người đó cũng sẽ yêu mình.
Nếu cứ giữ ý nghĩ trong lòng mà đắn đo mãi thì sẽ rất dễ ngó lơ những vấn đề khác.
Tình cảm không nên là gánh nặng mà là cầu nối giữa người và người.

Mà đơn phương từ bỏ thì thật ích kỷ.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Nhan Trăn bòn lưng hai người rời đi, trong lòng thật tâm chúc phúc cho bọn họ.
Ân oán đời trước thả trôi theo thời gian, đời này cứ yêu và thật hạnh phúc, ấy mới là điều tốt nhất.


Nhấn để mở bình luận

Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái