Thanh Dương Khê Ca


Đội ngũ săn thú từ
hai người biến thành bảy người, Diệp Khê và phụ tử An gia cũng càng thêm yên tâm một chút khi các nàng lên núi. Ngay cả Tiêu Dực và Đàm Chương
Nguyệt cũng càng thêm dám đi sâu vào bên trong. Núi rừng tươi tốt, càng
đi vào sâu chim bay thú chạy cũng nhiều, nhưng là càng dễ dàng gặp được
mãnh thú. Tiểu đội bảy người ngày đầu tiên bắt đầu liền gặp được hai con heo rừng lớn. Tiêu Dực nhất thời cảnh giác, đưa tay ra làm một cái thế
để cho mọi người đều đừng lên tiếng.

Đàm Chương Nguyệt nóng lòng
muốn thử: “Tiêu Dực, hôm nay chúng ta nhiều người, không cần lại trốn
trên cây được không?” Trước kia chỉ có hai người các nàng lúc gặp được
heo rừng đều phải trèo lên trên cây trốn. Tiêu Dực nói heo rừng này săn
không phải dễ dàng, tên gỗ của các nàng không dễ dàng bắn thủng da dày
của nó, vẫn là không đâm thủng được.

“Có hai con, ta sợ khó đối
phó.” Tiêu Dực vẫn lo lắng, tuy rằng cô nói qua ra ngoài có chuyện gì
ngoài ý muốn xảy ra cô không phụ trách, nhưng chung quy là theo cô lên
núi, nhiệm vụ lớn nhất của cô là phải bảo đảm an toàn cho mọi người.

Bốn người khác mới gia nhập cùng Đàm Chương Nguyệt và Tiêu Dực có tuổi
không cách bao nhiêu là Đại Chính và Vương Cùng, còn có Lí Cát ước chừng hai mươi lăm - hai mươi sáu tuổi, cùng với Triệu A Lực tầm ba mươi.
Triệu A Lực xem như thợ săn có vẻ có kinh nghiệm trong thôn, hàng năm
trong thôn tổ chức đi săn thú nàng đều là nhân vật nồng cốt. Lúc này mắt thấy heo rừng đều có chút đỏ, nàng lặng lẽ chuyển qua sau lưng Tiêu Dực thấp giọng nói: “Hai con heo rừng này có thể có giá không ít tiền,
chúng ta nghĩa biện pháp bắt bọn nó đi.”

“Các ngươi trước kia đều săn như thế nào?”

“Thấy được một con thì xông vào dùng gậy gộc đánh.”

“Xác xuất thành công như thế nào?”

“Heo rừng bắt đầu phát cuồng sức lực rất lớn, xông thẳng về phía trước,
không tránh kịp bị đụng tổn thương là chuyện thường. Bất quá chúng ta
hiện tại có cung tiễn, cùng nhau dùng tên bắn nó, cách nó xa chút sẽ
không sợ nó lại đụng vào người.”

“Không.” Tiêu Dực lắc đầu: “Heo
rừng da dày, tên gỗ của chúng ta không tạo nhiều thương tổn với nó, hơn
nữa kinh động nó, làm không tốt sẽ bỏ chạy, núi rừng này chúng ta không
quen, rắn độc thú dữ lại nhiều, chỉ sợ không đuổi kịp nó.”

“Vậy
Tiêu muội tử, ngươi có biện pháp nào không?” Tiêu Dực không cho các nàng kêu sư phụ, cũng không cho các nàng kêu nàng là Tiêu tú tài, mọi người
đành phải lấy tỷ muội tương xứng gọi nàng.

Tiêu Dực nhìn chằm
chằm heo rừng, những người khác đều nhìn chằm chằm nàng, cuối cùng Đàm
Chương Nguyệt nói: “Chúng ta cùng nhau bắn vào chân nó, ta cũng không
tin, chân nó bị thương còn có thể chạy đi xa!”

“Trên chân heo đều là xương, bắn nhiều lắm vài cái bị thương ngoài da.” Tiêu Dực quay đầu
lại, thấy Đàm Chương Nguyệt trừng mắt đằng đằng sát khí liền cảm thấy có chút buồn cười, lại nói an ủi nàng: “Đừng nóng vội, ta cũng nghĩ đến
biện pháp, cũng không biết có thể thực hiện được hay không.”

Mắt của mấy người kia đều sáng lên: “Nói mau nha!”

“Trước tiên bắn vào mắt heo rừng, nó sẽ nhìn không thể nhìn thấy, tuy rằng
cũng sẽ xông thẳng về phía trước, nhưng sẽ không phân biệt được phương
hướng. Chúng ta trước đó phân tán ra, nó chạy về hướng nào thì người
đứng ở hướng đó dùng tên bắn nó, nó khẳng định sẽ đổi hướng, chúng ta cố gắng hết sức vây nó lại ở trong vòng nhỏ hẹp.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thẳng đến khi nó mệt mỏi, chạy không nổi, cơ hội của chúng ta đã tới rồi.” Tiêu Dực thở dài: “Đây là biện pháp tốt nhất ta có thể nghĩ đến.”

Biện pháp của Tiêu Dực nhất trí thông qua, chính là còn có vấn đề nho nhỏ, ý của Tiêu Dực vốn là tấn công giết một con heo rừng trong đó, nhưng sáu
người các nàng đều muốn phải tấn công giết hai con. Số ít phục tùng đa
số, Tiêu Dực đành phải đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở các nàng: “Mọi người
tùy cơ ứng biến, nhất định phải chú ý an toàn, heo rừng có thể không
cần, người nhất định phải thật tốt.”

“Đã biết.” Mọi người đồng ý, Tiêu Dực lại an bài vị trí cho mọi người, bởi vì hai con heo rừng đều
phải bắt, vốn dự tính bảy người làm thành một vòng tròn, hiện tại lại
thành bốn người bắn ánh mắt về một hướng, ba người các nàng khác ở một
hướng, bởi vì không có ai có thể bắn một tên trúng hai con.

Mọi
người lén lút đem hai con heo rừng vây quanh ở trong vòng luẩn quẩn, sau khi đều tự chuẩn bị tốt, Tiêu Dực đưa tay làm một cái thế, bốn người
phụ trách bắn vòng quanh mắt cùng nhau phát tiễn, tiếng heo rừng thảm
thiết kêu lên, trong nháy mắt đại loạn xảy ra, heo rừng chạy tán loạn
chung quanh, người kêu to: “Mọi người cẩn thận, ta không có bắn trúng!”

Âm thanh không có bắn trúng lại vang lên, mọi người nhanh chóng phân tán
bắt đầu chạy đến vị trí tốt đã định trước cùng nhau làm thành một vòng
triển khai bắn tên vào bên trong. Chính là hai con heo rừng phân công
nhau chạy tán loạn, vài bước liền làm hỏng kế hoạch phía trước đó của
các nàng. Heo rừng hoảng loạn hiểm ác chạy tiến tới về phía người. Vương Cùng bị hất ngã, Lí Đại cũng bị húc ngã ở trên đất. Tiêu Dực quýnh lên
cũng vọt đi qua vứt cung tiễn rút đao lớn ra liền chém lên trên thân heo rừng, heo rừng ăn đau lại chạy vọt tới trước. Tiêu Dực còn chưa có đuổi theo, phía sau lại bị công kích một cái thật nặng. Tiêu Dực bị đẩy một
cái bổ nhào về phía trước, ống tay áo bị cành cây khô trên đất kéo rách, trên tay cũng bị cọ sát mất một miếng da. Sau lưng heo rừng còn đang
húc cô, cũng không biết miệng con heo kia thế nào lại sắt bén đâm trên
lưng cô, còn có trên đùi bị chân heo đạp đau nhức. Tiêu Dực xoay nửa
người, chỉ thấy mũi tên cắm vào trong lỗ mũi heo, cũng không biết là tác phẩm của ai. Con mắt thì không có bắn trúng, lại đem cung tiễn bắn vào
trong lỗ mũi heo! Tiêu Dực cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vung tay ra
bắt vài lần mới bắt được chân trước của heo rừng đang dẫm nát trên lưng
mình, vung cánh tay ra một cái thật mạnh, con heo to nặng gần hai trăm
cân lại bị cô đánh ngã lăn ra đất, đúng lúc Lí Tân đuổi theo đến, thấy
con heo rừng bị đá trên mặt đất liền giơ đao to lên chém vào cổ con heo. Triệu A Lực cũng đuổi theo, trên tay nàng giơ một tảng đá lớn dùng sức
đập lên trên đùi heo. Tiêu Dực cũng cố gắng bỏ qua chỗ đau trên người mà đứng lên chém một đao vào bụng heo, heo rừng kêu thảm vài tiếng, rốt
cục không còn động đậy.

Ba người thấy heo đã chết cũng không có
cao hứng gì mấy, vội vàng chạy đến bên kia hỗ trợ. Một con heo còn lại
trái phải chạy tán loạn, bảy người bao vây giết hết làm cho heo rừng
càng thêm hoảng không có đường ra, liền vọt thẳng qua về hướng Lí Cát.
Lí Cát theo bản năng muốn né tránh, nhưng nàng cũng không trốn tránh,
nảy sinh ý định muốn chụp lấy lỗ tai phía trước của heo, nhưng lỗ tai
của con heo kia không phải dễ dàng nắm như vậy, lập tức đã bị đụng ngã.
Mọi người lần lượt ngã trên mặt đất, Lí Cát cũng không dừng tay, ngớ
ngẩn hung hăng ôm lấy đùi heo, chịu đựng heo rừng kia húc đầu mình, đạp
ngực mình cũng không buông tay. Lúc này các nàng cũng chạy đến, đều tự
lấy vũ khí cầm tay – cây côn, hòn đá, đao to, búa lớn không suy nghĩ mà
đánh đập lung tung lên con heo rừng kia. Heo rừng ăn đau, đạp đá càng
nhiều hơn. Tiêu Dực vẫn dùng hết biện pháp -- một đao cắm ở trên bụng
heo, heo rừng kia đã bị sáu người ép buộc chết khiếp, một đao này xuống
liền hừ vài tiếng liền tắt thở.

Mấy người thấy thế này mới xem
như thong thả, Đàm Chương Nguyệt đẩy con heo rừng sắp chết ra nâng Lí
Cát dậy. Tiêu Dực vội hỏi: “Lí tỷ, tỷ thấy thế nào?” Tuy rằng cô ngoài
miệng đã nói không chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn là
cảm thấy đối với các nàng có trách nhiệm rất lớn, không hy vọng ai gặp
chuyện không may.

Lí Cát cười đến vui vẻ, ôm ngực còn cười ha ha không ngừng: “Khụ… khụ, ta không sao đâu.”

Đàm Chương Nguyệt vỗ vai Lí Cát vài cái: “May nhờ vào Lí tỷ, nếu không có
tỷ ôm lấy đùi nó làm cho heo rừng này không thể giãy thoát, chỉ sợ là
bắt nó sẽ khó khăn đây!”

“Chính là cũng bị heo đạp, Lí tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Đừng lo đừng lo, khụ… khụ, chỉ cần có thể săn được nó, chính là bị đạp chết cũng đều có lời!”

“Có lời cái gì?” Gương mặt của Tiêu Dực trầm xuống: “Về sau không thể làm liều như vậy.”

“Ai, Tiêu Dực....” Đàm Chương Nguyệt muốn nói gì lại bị Tiêu Dực cắt đứt:
“Ta biết mọi người đều muốn săn được con mồi to kiếm càng thật nhiều
tiền, mọi người đều là hy vọng trong nhà có thể sống tốt hơn, nhưng mà
các ngươi có suy nghĩ tới hay không, nếu chúng ta ở trong núi đánh mất
tính mạng, như vậy người trong nhà phải đau lòng như thế nào? Phụ mẫu
lớn tuổi và đứa nhỏ trong nhà sau này phải làm sao bây giờ? Phu lang
trong nhà sau này phải vất vả như thế nào? Cho dù không có vứt bỏ tính
mạng, bị thương, thiếu cánh tay, chặt đứt chân sinh ra bệnh, về sau
không làm được việc nặng, trong nhà cần nhờ ai chống đỡ? Cho dù thả heo
rừng chạy, về sau cũng còn có cơ hội, làm gì liều mạng như vậy! Săn được hai con heo rừng này, đủ ăn cả đời sao?”

Nghe Tiêu Dực nói rất
có chút nghiêm khắc, mọi người đều hơi hơi thấp đầu, tươi cười cũng
không thấy. Giống như lời Tiêu Dực nói, các nàng quả thật chỉ nghĩ đến
kiếm thật nhiều tiền, nhưng không có nghĩ tới nếu mình xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn sẽ gây cho người nhà nhiều thương tổn, sẽ làm trong nhà lâm vào cảnh khốn khổ như thế nào.

Yên lặng một chút, vẫn là Triệu A Lực nói trước: “Tiêu muội tử nói đúng, ngày sau chúng ta không thể lại
liều mạng như vậy, mọi người ra ngoài muốn làm chuyện gì đều phải suy
nghĩ cho người trong nhà.” Triệu A Lực càng nói, mấy người các nàng cũng đều ào ào tỏ vẻ sau này sẽ không lại ôm chân heo, đuôi heo, chém loạn
heo để bị heo đạp trúng trên người bị thương nữa.

Tiêu Dực thấy
các nàng như thế, thầm nghĩ mình có phải rất hung dữ hay không, lại dịu
giọng nói: “Các tỷ đừng trách ta, mọi người đều biết đến ngọn núi này
nguy hiểm, ta chỉ là không hy vọng chúng ta bảy người đi ra, lúc trở về
không đủ bảy. Ta nhìn thấy mọi người không muốn sống săn heo rừng, làm
cho người người đều bị thương, cho nên nóng nảy.”

Lí Cát vỗ vỗ
vai nàng, cười nói: “Tiêu muội tử, chúng ta đều biết, trách chúng ta
không suy nghĩ chu toàn, chỉ nghĩ đến hết sức liều mạng, lại không vì
già trẻ trong nhà suy nghĩ. Được, không nói chuyện này nữa. Hôm nay bị
thương liền bị thương, ngày sau không lại phạm phải tật xấu này nữa. Hôm nay được hai con heo này, vẫn là đáng giá vui mừng.”

Mọi người
thế này mới cười lên, Tiêu Dực đem gói đồ trên lưng cởi xuống: “Nơi này
có một ít kim sang dược, mọi người đều lại đây thoa ít thuốc lên đi.”

Tiêu Dực mang thuốc không nhiều lắm, nhưng là đủ mấy người tạm thời dùng.
Mọi người ngồi trên chiếu, quần áo vừa bị cành cây móc rách vừa bị dính
máu heo đều cởi ra, vừa nghỉ ngơi vừa giúp đỡ bôi thuốc lẫn nhau. Mọi
người đều bị đạp trúng không ít, lúc này trở lại bình thường mới cảm
thấy vết thương trên người rất là đau. Bất quá săn được heo rừng bị
thương cũng đáng, liền đều bên cạnh thoa thuốc vừa cao hứng nói đùa. Lúc này nói tự nhiên là chuyện săn heo rừng vừa mới trải qua, đều nói mình
không ngại ngùng như thế nào cùng với người khác anh dũng như thế nào,
nói đến đoạn Lí Cát ôm chân heo, Vương Cùng còn chỉ vào quần áo nàng vừa cởi cười nói: “Vừa rồi khi con heo rừng kia bị giết nước tiểu đều chảy
ra, ta nhìn thấy đều tiểu trên người ngươi.”

Vương Cùng vừa nói, mọi người cười đến càng vui vẻ, đều trêu ghẹo nói: “Khó trách nha, ta cảm thấy một mùi hôi thối kinh khủng.”

“Ta cũng nghe thấy được, ha ha, có tiểu trúng miệng ngươi không hả?”

Lí Cát cũng cười: “Không đâu, ngươi nếu muốn nếm thử mùi vị nước tiểu heo, có thể liếm liếm quần áo của ta, mặt trên còn dính có đây.”

“Lí
Cát thật sự là người có chí, dám ôm lấy đùi heo rừng này.” Triệu A Lực
cười khen ngợi, lại nói: “Còn có Tiêu muội tử, ta thật không nghĩ tới
ngươi một thư sinh yếu đuối lại có sức lực mạnh như vậy, rõ ràng có thể
quật ngã con heo rừng kia.”

“Quật ngã? Đá thế nào?” Những người không nhìn thấy tỏ vẻ tò mò.

Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Lí Tân bắt đầu vừa nói vừa khoa tay múa chân, kể
một màn Tiêu Dực làm thế nào quật ngã con heo rừng ở trên lưng từ đầu
tới đuôi nói một lần, kể tới mọi người đều ra tiếng chậc chậc, giơ ngón
tay cái lên nói: “Tiêu tỷ, người có chí!”

Tiêu Dực cười khổ: “Ta
khi đó không phải rơi vào tình thế bị ép buộc sao? Hiện tại kêu ta làm
lại một lần nữa, ta khẳng định là đá cũng không được.” Lời này không
giả, tay phải của cô hiện tại đều chết lặng đến độ nâng không dậy nổi.
Đàm Chương Nguyệt thấy nàng xoa cánh tay của mình cũng lại giúp: “Tiêu
Dực, có phải tay đau hay không? Không có việc gì chứ?”

“Không có
việc gì.” Tiêu Dực cho nàng một nụ cười an tâm: “Chính là sử dụng nhiều
sức lực, rồi ngừng lại, hiện tại cảm thấy không còn sức lực.”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Đàm Chương Nguyệt lại xoa nhẹ cho nàng một lát
mới nói với mọi người: “Hôm nay chúng ta có thể nói thu hoạch không nhỏ, thêm mọi người đa số đều bị thương, hơn nữa heo rừng cũng chảy rất
nhiều máu. Nếu dụ bầy sói tới sẽ không tốt lắm, mọi người nhanh nhẹn
kiểm tra thu dọn, trở về thôi.”

Mùi máu tanh quả thật dễ dàng dụ
bầy sói tới, động tác của mọi người đều nhanh chóng, đem cột bốn chân
heo rừng lại dùng gậy gộc gánh, một tổ chọn ra hai người gánh đi. Tiêu
Dực đếm đếm chiến lợi phẩm hôm nay, tuy rằng trừ bỏ cô và Đàm Chương
Nguyệt này thì mọi người đều là ngày đầu tiên dùng cung tiễn, nhưng ít
nhiều đều bắn tới hai ba con gà rừng, thỏ hoang; hơn nữa còn hai con heo rừng to này, thật là thu hoạch không nhỏ. Chính là heo rừng kia bị các
loại công cụ đấm đá qua, còn bị đao to búa lớn chém qua. Tiêu Dực lại
chém một đao thật sâu lên trên bụng hai con heo, cho nên kết quả là, hai con heo đều máu me nhầy nhụa, vô cùng thê thảm.


Nhấn để mở bình luận

Thanh Dương Khê Ca