Thanh Dương Khê Ca


Nước sôi pha trà, Diệp Khê bưng nước từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái
liền nhìn thấy Phương Nhi đang đứng ở cửa phòng khách. Phương Nhi đứng ở cửa, thì khỏi phải nói trong phòng khách chỉ có thê chủ hắn và Bành
công tử?

Diệp Khê đi nhanh vài bước, lúc đi đến cửa phòng khách cửa thì Phương Nhi cản lại: “Tiêu phu lang.”

“Hử?”

“Công tử và Tiêu tiểu thư đang nói chuyện làm ăn.”

“À.”

Diệp Khê tiếp tục đi, Phương Nhi lại che ở trước mặt hắn nói: “Các nàng đang nói chuyện làm ăn, không muốn cho người khác quấy rầy, Tiêu phu lang
đưa nước trà cho ta đi, ta đưa vào là được.”

Diệp Khê chưa kịp
nói gì, nước đã bị Phương Nhi lấy qua, Phương Nhi lại nói: “Tiêu phu
lang có việc gì thì làm đi, nơi này có ta hầu hạ rồi.”

Diệp Khê
nhìn hắn, nhìn nhìn phòng khách: “Ngươi không muốn cho ta đi vào hả? Vì
sao?” Không đợi hắn trả lời, Diệp Khê liền chạy chậm tiến lên, chạy đến
cửa vừa vặn nghe được câu nói kia của Bành Thục Yến: “Ta chỉ là… muốn gả cho người mình thích.”

“Thê chủ.” Diệp Khê chạy vào trong sảnh,
một đầu cuộn vào trong lòng của Tiêu Dực. Tiêu Dực bị đâm ngã về sau,
lưng ầm một tiếng đụng vào ghế dựa trên lưng, đau đến cô phải nhe răng
một chút. demcodon-lqd Nếu như không phải ngồi, thì cô đã bị hắn đụng
ngã ra đất. Tiêu Dực một tay xoa eo duỗi thẳng lưng, một tay ổn định bé
trong lòng: “Khê Nhi, làm sao vậy?”

Diệp Khê nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oan ức: “Các ngài đang làm cái gì? Vì sao hắn không cho ta đi vào?”

Tiêu Dực ngẩn người: “Ai không cho ngươi đi vào?”

Diệp Khê quay đầu, chỉ vào Phương Nhi đuổi theo hắn còn bưng nước vào: “Hắn, ngay cả ta tiến vào đưa nước cũng không cho.”

Tiêu Dực mắt lạnh nhìn qua, Bành Thục Yến cũng nhìn qua, Phương Nhi vội vàng nói: “Không phải, công tử, ta chỉ là nhớ hai người đang nói chuyện làm
ăn không thể có người đến quấy rầy......”

“Chúng ta là gia đình
nông dân không có quy củ nhiều như vậy, ta nói chuyện làm ăn chưa bao
giờ gạt phu lang ta, hơn nữa, nơi này là nhà của ta.” Nói đến chỗ này
giọng nói của Tiêu Dực trở nên lạnh nhạt: “Phu lang ta ở trong nhà mình
đi lại, muốn đi nơi nào không cần ngươi đồng ý. Bành công tử, không
tiễn.”

Phương Nhi theo bản năng mà nhìn Bành Thục Yến, Bành Thục
Yến cũng ngẩn ra, không nghĩ tới nàng sẽ vì loại hiểu lầm nhỏ này đuổi
người. Phương Nhi cảm thấy kinh ngạc, vội vàng thấp đầu xin lỗi: “Tiêu
tiểu thư bớt giận, là tiểu nhân không tốt không có liên quan gì đến công tử. Công tử là thành tâm tìm đến Tiêu tiểu thư, trời giá rét đông lạnh, công tử tới cũng không dễ dàng......”

Bành Thục Yến cũng phục
hồi lại tinh thần, vội hỏi: “Tiêu tiểu thư, gã sai vặt không hiểu
chuyện, ta trở về sẽ dạy hắn thật tốt, xin mời không cần tức giận.”

“Gã sai vặt nhà giàu có quả nhiên thật khí phái, đáng tiếc chúng ta chỉ là
nhà dân chúng bình dân thật sự không có thói quen đó.” Người nói chuyện
chính là An Vụ, hắn không để ý bụng to chậm rãi đi đến bên cạnh Tiêu
Dực, nhìn trong mắt Diệp Khê có loại ý tứ hàm xúc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Diệp ca nhi, rất xa đều nghe thấy tiếng ngươi gọi thê chủ, ta dạy cho ngươi những gì ngươi đều đã quên? Gặp được thần khí, trực
tiếp đuổi ra cửa ngay! To tiếng gọi thê chủ ngươi làm gì? Nàng nếu như
không ở đây, ngươi dự tính kêu ai hả?” Nói xong còn liếc Phương Nhi vài
lần.

Diệp Khê tựa đầu buồn một hồi rồi đâm đâm vào trong ngực
Tiêu Dực, bĩu môi không lên tiếng. Bành Thục Yến lại nói xin lỗi với
Tiêu Dực: “Phương Nhi cũng không ác ý, ta trở về sẽ dạy hắn thật tốt,
thật xin lỗi.”

Tiêu Dực ôm lấy Diệp Khê đứng dậy: “Bành công tử
không cần xin lỗi. Như vậy đi, chuyện làm ăn của chúng ta năm sau nói
tiếp, lập tức sẽ mừng năm mới, nói vậy Bành công tử cũng rất bận. Chúng
ta sẽ không quấy rầy, Bành công tử trên đường trở về cẩn thận một chút.”

Bành Thục Yến giật giật khóe miệng, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Ta đây cáo từ trước.”

“Bành công tử đi bình an.”

Bành Thục Yến nhìn nhìn Diệp Khê trong lòng nàng, thầm than một tiếng xoay
người đi ra ngoài. Mãi cho đến khi bọn họ đi ra cửa lớn, Diệp Khê mới từ trong lòng Tiêu Dực ngẩng đầu lên: “Thê chủ, hắn không phải là muốn gả
ngài chứ?”

Tiêu Dực bật cười, xoa xoa đầu của hắn: “Thê chủ ngươi cũng không phải mỹ nữ tuyệt thế, sẽ không phải người người đều muốn gả.”

“Vậy các ngài lại không quen, hắn vì sao nói muốn gả cho người trong lòng với ngài.”

“Ừ… ta nghĩ… là vì… hắn thật hâm mộ Khê Nhi có thể gả cho người trong lòng, cho nên cũng nghĩ giống như Khê Nhi gả cho người mình thích.”

* * *

Mà trên xe ngựa từ thôn Thanh Dương chạy ra, Bành Thục Yến rũ mắt ngậm
miệng không nói, Phương Nhi cũng tức giận không thôi: “Công tử, ngài xem hắn, hắn đó là bộ dáng gì chứ? Giống như chúng ta khi dễ hắn vậy! Còn
có Tiêu tiểu thư, che chở hắn như vậy, cứ như vậy đuổi chúng ta ra
ngoài, uổng phí công tử ngài nhớ đến nàng lâu như vậy, còn chuẩn bị rất
nhiều quà mừng năm mới......”

“Phương Nhi, ngươi thật sự không cho hắn đi vào?”

“Ta không có.” Phương Nhi phủ nhận, lại ấp úng nói: “Ta là có ý tứ này,
nhưng là không có nói rõ, ta chỉ là muốn công tử ngàn dặm xa xôi đến,
khó mà được gặp, cho nên để cho công tử và Tiêu tiểu thư nói nhiều câu
một chút, để cho Tiêu tiểu thư biết tâm ý của ngài.”

Bành Thục
Yến thở dài, nàng đối với ấn tượng của hắn khẳng định không tốt, nhưng
là hắn như thế nào có thể trách Phương Nhi chứ, Phương Nhi cũng là vì
hắn.

“Công tử.” Phương Nhi giật nhẹ tay hắn: “Thật xin lỗi.”

“Nàng rất thương phu lang của nàng, một chút ủy khuất cũng không đồng ý để hắn chịu.”

“Vậy còn công tử ngài thì sao? Ngài vì nàng chạy trốn hôn sự từ trong nhà đi ra, chịu nhiều khổ cực như vậy, nàng cứ như vậy cho ngài chịu ủy
khuất?”

“Nàng không biết, ta còn chưa có kịp nói tới cái gì.”

“Công tử.” Đều do hắn không tốt, nếu không phải vì hắn, bọn họ cũng sẽ không
bị đuổi ra ngoài, công tử cũng có thể tìm được cơ hội cho Tiêu tiểu thư
thấy tâm ý của mình.

“Không có việc gì.” Bành Thục Yến cười cười: “Về sau còn có cơ hội.”

* * *

Rất nhanh đến mừng năm mới, hôm nay ngày ba mươi, trời rơi xuống cơn tuyết
lớn, không có gì hay ho. Vốn mừng năm mới phải làm bữa cơm lớn, còn phải thắp hương kính dâng lên người thân đã mất. Nhưng Tiêu Dực đau lòng
Diệp Khê chịu lạnh, cho nên cơm tối làm cái lẩu đuổi năm cũ qua năm mới
mỗi năm một lần. Bất quá lẩu này cũng đủ phong phú, nên có là có giống
nhau không ít, hai người ăn thật no, thu dọn sạch sẽ sau đó liền sớm rửa mặt nhảy lên giường nằm xuống. Bởi vì Tiêu Dực nhận lời đầu tiên muốn
dẫn Diệp Khê đi hội chùa trong thành, Diệp Khê liền dự tính dưỡng tinh
thần đi chơi vui vẻ, đón giao thừa ra cái gì cũng không quan tâm.

Chính là thấy cũng không phải nói ngủ có thể ngủ được, Diệp Khê nghĩ đến hội
chùa ngày hôm sau liền kích động không hề buồn ngủ. Người không buồn ngủ còn kích động luôn lôi kéo thê chủ nhà mình nói chuyện: “Thê chủ, ta
nghe những người khác trong thôn nói, đầu năm mồng một hội chùa rất náo
nhiệt, rất nhiều người đi thắp hương, người đông vô cùng, Bồ Tát đều sẽ
có cầu đều ứng nha. Còn có trên đường đều bán đủ thứ, cái gì cũng có
bán, trên đường còn có diễn trò, có thể nuốt đao lớn vào trong bụng nữa, thật muốn nhìn.”

“Phải không?” Tiêu Dực ôm lấy hắn: “Vậy ngày
mai mang Khê Nhi đi, muốn vào thắp hương hay muốn ăn gì đều có thể, còn
mang ngươi nhìn nuốt đao lớn.”

Diệp Khê mừng rỡ: “Thê chủ, chúng
ta ngày mai liền rời giường sớm có được không? Ta nghe nói phải đi thắp
hương sớm mới tốt, đi trễ nhiều người, Bồ Tát sẽ không nhớ được. Ta muốn cầu Bồ Tát cho ta sinh cục cưng khỏe mạnh.”

Tiêu Dực cười: “Được, phải đi sớm, đi đến trễ Khê Nhi cũng không cần lo lắng, Bồ Tát khẳng định nhớ được ngươi.”

“Vì sao?”

“Ừ… bởi vì… Khê Nhi nhà ta lạy thành tâm thành ý, Bồ Tát có thể cảm ứng được.”

Diệp Khê cười ngây ngô vài tiếng, lại vội vàng hỏi chuyện mình luôn luôn
không nghĩ ra: “Thê chủ, vậy nuốt đao lớn như thế nào? Ta nghe bọn họ
nói là nhét vào từ miệng, các nàng không sợ cắt vào miệng hả?”

Bất quá là chút thủ thuật che mắt mà thôi, Tiêu Dực cười: “Ta cũng không biết nha, có thể là người diễn trò là miệng sắt.”

Diệp Khê tin là thật: “Vậy bụng cũng là sắt ư?”

Tiêu Dực xoa đầu của hắn cười: “Ngày mai nhìn chẳng phải sẽ biết sao?”

“Ừ, ngủ, ngày mai ta muốn đến sớm nhìn.” Diệp Khê kéo chăn quấn chặt mình,
ánh mắt nhắm lại không đến hai phút lại mở ra: “Thê chủ, ta một chút
cũng không muốn ngủ.”

“Chúng ta lại tâm sự?”

Diệp Khê xê
dịch lại gần Tiêu Dực, nửa thân mình dán lên người nàng, tay nhỏ bé hạnh kiểm xấu duỗi vào quần áo phía dưới của nàng: “Thê chủ.”

“Hả?”

“Chúng ta đến làm chuyện sẽ sinh cục cưng được không? Làm xong mệt mỏi có thể đi ngủ.”

Loại yêu cầu này có thể từ chối sao? Tiêu Dực xoay người áp chế hắn: “Được, làm cho Khê Nhi mệt mỏi rồi ngủ.”

* * *

Đầu năm mồng một, ông trời coi như nể tình, tuy rằng vẫn là lạnh buốt, cũng may ngừng mưa tuyết. demcodon-ddlqd Bởi vì An Vụ đã có thai không tiện
ra cửa, cả nhà Đàm gia liền nằm ở nhà, chỉ có Tiêu Dực mang theo Diệp
Khê đi vào trong thành. Bất quá dọc theo đường đi thôn dân không hề
thiếu vui vẻ giống như đi chơi trong thành, nói nói cười cười xen lẫn
liền đến.

“Thê chủ, thật nhiều người đi!” Nhìn hết đường đều là cảnh tượng vui vẻ người vui vẻ, Diệp Khê cũng không tự giác mà vui vẻ lên.

“Hôm nay rất nhiều người ra ngoài chơi, Khê Nhi là muốn đi thắp hương trước hay là đi xem diễn trò trước?”

“Đi thắp hương trước.” Cầu cục cưng là chuyện thật quan trọng, không thể trì hoãn.

“Được.” Tiêu Dực lôi kéo hắn đi về phía miếu bên kia, ở thật xa đã thấy phía
trên miếu thờ khói dày đặc cuồn cuộn, lại gần một chút có thể ngửi được
hương khói đặc biệt; đến cửa, người nhiều đến mức căn bản chính là chen
chúc nhau. Tiêu Dực bảo vệ Diệp Khê vào trong ngực chen đi lên thắp
hương xong lại bảo vệ vào trong ngực chen đi ra. Hai người đều bị hun
khói nước mắt chảy ròng, đi ra cách miếu thật xa mới chậm rãi ngừng.
Tiêu Dực nhìn mắt Diệp Khê hồng toàn bộ liền không nhịn được cười: “Khê
Nhi, sang năm còn muốn đi nữa không?”

Diệp Khê cầm khăn tay lau mắt, thật khẳng định trả lời: “Đi.”

“Còn đi hả? Nhìn ngươi, con mắt đều đỏ giống như con thỏ nhỏ trong nhà.”

Bên cạnh là cái sạp bán bánh tổ chiên, từng làn hương bánh tổ chiên truyền
đến. Diệp Khê khịt khịt mũi, nhìn về sạp kia vài lần: “Thê chủ, vừa mới
chen xong liền đói bụng.”

Tiêu Dực lôi kéo hắn đi qua: “Lão bản, bán cho hai cái bánh tổ chiên”

“Được!” Chủ quán động tác lưu loát chiên hai cái dùng tăm trúc mang đưa qua: “Mời ngài lấy.”

Tiêu Dực thanh toán tiền, đưa một cái cho Diệp Khê: “Đây, Khê Nhi, cẩn thận nóng.”

Diệp Khê cẩn thận nhận, cầm rồi thổi thổi mới cắn lên một miếng, ánh mắt vui vẻ híp lại: “Thê chủ, ăn thật ngon.”

“Trên đường này có nhiều món ăn ngon hơn, mang ngươi ăn một lần toàn bộ.”

“Còn muốn đi xem nuốt đao lớn.”

“Được, đi, mang Khê Nhi đi ăn món ngon, còn đi xem nuốt đao lớn.” Hai người vô cùng cao hứng bước đi, không chú ý tới người đứng sau lưng các nàng.

“Yến nhi, nữ tử này chính là người con xem trọng?”

Bành Thục Yến lưu luyến nhìn bóng lưng biến mất ở trong đám người: “Mẫu
thân, nàng so với người ngài chọn kia, một chút cũng không kém.”


Nhấn để mở bình luận

Thanh Dương Khê Ca