Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch



Mang theo cha con Uông Như Yên, không thể nghi ngờ trêu vào một phiền toái lớn cho mình.

Nghe xong lời này, trên mặt Uông Thư Nguyên và Uông Như Yên lộ ra sự tuyệt vọng, pháp lực trên người bọn họ không còn sót lại là bao, độn thuật phù cũng đã dùng hết, nếu bốn người Vương Trường Sinh cứ thế rời khỏi, bọn họ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Vương đạo hữu, còn xin ngươi xem ở trên phần chúng ta hợp tác nhiều năm, mang tiểu nữ rời khỏi, dưới suối vàng, ta cũng sẽ cảm kích ngươi.

”Uông Thư Nguyên cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, cầu xin.

“Không, Vương đạo hữu, xin ngươi dẫn cha ta rời khỏi, nếu có kiếp sau, tiểu muội làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của ngươi.

”Uông Như Yên cầu xin, vẻ mặt kiên quyết.

Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, khống chế Lam Liên Chu hạ xuống.

“Các ngươi không cần tranh nữa, cùng nhau đi thôi! Ta ở lại cản phía sau, Diệp đạo hữu, Uông tiên tử là bạn tốt của ta, ta không thể bỏ lại cha con bọn họ, ngươi cùng Triệu đạo hữu chạy đi! Ta bảo nhị tỷ hỗ trợ hộ tống cha con hai người Uông đạo hữu, ta sẽ tranh thủ cho các ngươi một ít thời gian.

”Uông Thư Nguyên nghe xong lời này, có chút bất ngờ, hắn tựa như nghĩ tới cái gì, nhìn Uông Như Yên một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

Uông Như Yên nghe vậy, trong lòng cực kỳ cảm động, trong đôi mắt đẹp lộ ra biểu cảm phức tạp.

Vương Trường Sinh đồng ý cứu cha con hai người bọn họ, cũng không phải xem ở trên mặt mũi Uông gia, mà là xem ở trên mặt mũi nàng, nàng biết Vương Trường Sinh thích nàng.

Vương Trường Sinh lưu lại cản phía sau cực kỳ nguy hiểm, đủ để có thể thấy được tình ý của Vương Trường Sinh đối với nàng.

Vương Trường Tuyết khẽ nhíu mày ngài.

Nói thật, Vương Trường Sinh lựa chọn lưu lại, dữ nhiều lành ít, từ một điểm này có thể thấy được tình ý của Vương Trường Sinh đối với Uông Như Yên.

Nàng vội vàng truyền âm cho Diệp Đồng: “Diệp sư huynh, đối phương chỉ có sáu người, cho dù đám người Uông đạo hữu không thể tham dự đấu pháp, chúng ta bốn đánh sáu, cộng thêm con rối thú giúp đỡ, chưa chắc không phải đối thủ của bọn họ.

Cửu đệ trước đó không lâu vừa giết Trúc Cơ tầng sáu, thực lực của hắn, không cần ta nhiều lời chứ! Diệp sư huynh, vị Uông tiên tử này là người trong lòng của cửu đệ ta, xin ngươi cùng Triệu sư huynh giúp đỡ, sau chuyện ta cùng cửu đệ nhất định báo đáp thật lớn.

”Nàng rất rõ, đối với đệ tử tông môn mà nói, chỉ có lợi ích thật sự, mới có thể đánh động bọn họ.

Lời tương tự, Vương Trường Tuyết cũng nói một lần cho Triệu Long.

Diệp Đồng cùng Triệu Long nhìn nhau một cái, gật gật đầu với nhau.

Diệp Đồng cười ha ha, nói: “Họ chỉ có sáu người, chúng ta cũng có sáu người, chưa chắc không phải đối thủ của họ.

Thôi, không chạy nữa, Vương đạo hữu nguyện ý mạo hiểm vì hồng nhan, Diệp mỗ cũng không phải hạng tham sống sợ chết, Uông đạo hữu, đây là Hồi Linh Hoàn, các ngươi mau ăn vào, mau chóng khôi phục pháp lực.

”Hắn lấy ra một cái bình sứ màu trắng, ném cho Uông Thư Nguyên.

Nghe được hai chữ hồng nhan, khuôn mặt tuyệt đẹp của Uông Như Yên dâng lên một mảng đỏ ửng.

Uông Thư Nguyên cảm ơn một tiếng, ăn vào một viên Hồi Linh Hoàn, đưa bình sứ cho Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh thu hồi Lam Liên Chu, ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.

Lúc này, ánh sáng màu vàng cũng đã đến trên không thảo nguyên, thế mà lại là một đóa hoa sen màu vàng lớn mấy trượng, sáu nữ tử trẻ tuổi như hoa như ngọc đứng bên trên, trên ống tay áo các nàng đều có hình ảnh một đóa hoa, cầm đầu là một nữ tử diễm lệ mặc váy mềm màu xanh, trên đầu nữ tử cắm một cây trâm ngọc màu lam, Trúc Cơ tầng bảy.

“Vương đạo hữu, các ngươi cẩn thận, những người này là đệ tử Bách Hoa tông, sở trường pháp thuật hệ mộc, có thể triệu hồi ra con rối công kích, cực kỳ khó chơi.

”Uông Như Yên vội vàng mở miệng nhắc nhở.

“Ta nói sao không chạy nữa, thì ra là gặp đồng lõa, như vậy trái lại bớt việc, đỡ cho chúng ta chạy lung tung khắp nơi.

”Nữ tử váy xanh cười lạnh nói, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sát ý.

Nàng bắt pháp quyết, hoa sen màu vàng chậm rãi hạ xuống.

“Ai giết ai còn không nhất định đâu! Động thủ.

”Vương Trường Sinh cười lạnh nói, một hơi triệu ra sáu con rối thú phi hành bậc hai, ba người bọn Vương Trường Tuyết cũng các triệu ra một con rối thú phi hành bậc hai.

Chín con rối thú phi hành bậc hai dang đôi cánh, bay đến bầu trời, hoặc phun ra lưỡi đao lửa màu đỏ, hoặc phun ra kiếm quang màu xanh, tấn công đám người nữ tử váy lam.

Một nữ tử váy lam hơn hai mươi tuổi không chút hoang mang, triệu ra một ngọn đèn hoa sen màu xanh, đánh lên một đạo pháp quyết, bấc đèn chợt bị điểm hỏa.

Ngọn đèn hoa sen màu xanh tỏa sáng rực rỡ, bay lên, một mảng lớn cánh hoa màu xanh bắn ra, hóa thành một màn hào quang màu xanh kích thước hai trượng, che kín sáu người các nàng.

Mặt ngoài màn hào quang màu xanh có một hình ảnh hoa sen, nữ tử váy lam là Trúc Cơ tầng năm, nàng sử dụng là pháp khí phòng ngự trung phẩm.

Lưỡi đao lửa màu đỏ hoặc kiếm quang màu xanh đánh ở trên màn hào quang màu xanh, tiếng nổ kéo dài không dứt, màn hào quang màu xanh hơi ảm đạm đi, nhưng rất nhanh, hoa sen màu xanh mặt ngoài màn hào quang phồng lên, màn hào quang màu xanh liền khôi phục như lúc ban đầu.

“Động thủ, giết bọn chúng, không lưu lại một ai.

”Nữ tử váy xanh phân phó một tiếng, trong miệng lẩm bẩm.

Bốn nữ tử trẻ tuổi mặc váy bách hoa đều lấy ra một nắm hạt giống linh quang lập lòe, mặt ngoài hạt giống trải rộng linh văn, các nàng niệm vài câu chú ngữ, hạt giống bừng sáng, rung cổ tay lên, hạt giống liền bắn ra, dễ dàng xuyên qua màn hào quang màu xanh, lóe lên nhập vào mặt đất không thấy nữa.

Rất nhanh, mười mấy sợi dây leo màu xanh thô to đột ngột từ mặt đất mọc lên, mặt ngoài dây leo màu xanh trải rộng gai móc.

Trừ dây leo màu xanh, còn có mười mấy cây linh hoa màu đỏ cao hơn mười trượng và bốn cây to che trời cao hơn hai mươi trượng.

“Cấp cấp như luật lệnh, thập phương thảo thần nghe ta hiệu lệnh, giết cho ta.

”Bốn nữ tử trăm miệng một lời, đưa tay chỉ về phía đám người Vương Trường Sinh.

Mười mấy sợi dây leo màu xanh nhanh chóng vặn vẹo, nhanh chóng đan thành một bàn tay khổng lồ màu xanh kích cỡ mấy trượng, chụp về phía đám người Vương Trường Sinh.

Mười mấy cây linh hoa màu đỏ kịch liệt lay động lên, một rồi lại một cánh hoa màu đỏ bắn ra, hóa thành những quả cầu lửa màu đỏ, đánh về phía đám người Vương Trường Sinh, số lượng quả cầu lửa màu đỏ nhiều tới mấy trăm.

Bốn cái cây to che trời cũng chớp lên theo, lượng lớn lá cây màu xanh từ trên cây bay xuống, một trận cuồng phong thổi tới, lá cây màu xanh rậm rạp đánh về phía đám người Vương Trường Sinh, ven đường nơi đi qua, vang lên một trận tiếng xé gió chói tai.

.


Nhấn để mở bình luận

Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch