Thanh Ngưỡng


Sau đó, Chu Ngưỡng không còn nói chuyện với tôi nữa.

Đến tận khi xuống xe, chuẩn bị cho lần ghép đôi thứ hai, lúc máy quay hướng về phía này, chúng tôi cũng không nói với đối phương dù chỉ một câu.

Sáu khách mời tụ hợp lại một chỗ, chơi vài trò chơi nhỏ để làm quen rồi trực tiếp chọn "tình lữ" của mình cho vòng thứ hai.

Chu Ngưỡng chọn Bạch Hân, còn Bạch Hân cũng chọn Chu Ngưỡng.

Dường như đây là kết quả mà tất cả đều đoán trước được. Dù sao mọi người đều cảm thấy hai người họ đến đây để tạo couple lăng xê mà. Bây giờ mọi thứ đã về đúng quỹ đạo của mình.

Thế nhưng Chu Ngưỡng cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bị hắn nhìn chòng chọc đến khó chịu, cuối cùng quyết định chọn khách mời ngoài ngành duy nhất của chương trình.

Nói trắng ra thì đi với người ngoài ngành tức là sẽ chẳng mấy khi được ống kính lia đến.

Thôi, vậy cũng tốt. Cứ ăn chơi cho hết đời tuổi trẻ. Người ta đến đây "hẹn hò", còn tôi đến để du lịch.

Chỉ là không hiểu sao cảnh đẹp trước mắt cứ luôn có hai cái gai lượn lờ xung quanh.

Tại đài phun nước trên quảng trường, Bạch Hân tinh nghịch tạt nước vào người Chu Ngưỡng, Chu Ngưỡng chỉ yêu chiều mà cười một tiếng.

Bên bờ biển, hải âu cắp mất khoai tây trong tay Bạch Hân, cô ta hoảng hốt đội nón lên, Chu Ngưỡng vẫn yêu chiều mà cười một tiếng.

Trong siêu thị, Bạch Hân kiễng chân lấy đồ trên kệ cao, Chu Ngưỡng cũng vẫn yêu chiều mà cười một tiếng.

Có một điều tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Tại sao tôi đi đến đâu, hai vị kia cũng theo tới đó vậy?

Bỗng một bàn tay khớp xương rõ ràng che khuất tầm nhìn của tôi.

Một người ngồi xuống phía đối diện, thong thả khoan thai đưa cho tôi một ly kem.

"Cô Phó, nghe nói cô thích kem vani."

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Vị khách mời ngoài ngành này họ Trần, tên là Trần Diệc Thiên. Là lập trình viên của một công ty game.

Nhưng mà bộ vest không chút tì vết cùng cặp kính gọng vàng tinh xảo đầy trí thức kia đều đang gào thét rằng ông ta và lập trình viên chẳng có dính dáng gì đến nhau cả.

Nhất là chiếc đồng hồ có giá trị bằng lương 10 năm của một lập trình viên phổ thông trên tay ông ta.

Chắc là vị đại gia này rảnh rỗi sinh nông nỗi, đến đây trải nghiệm cuộc sống.

Mặc dù tôi là nhà biên kịch, nhưng mấy năm gần đây cũng đảm nhiệm thêm vài vai trò nữa, như nhà sản xuất, nhà đầu tư, vân vân.

Có lẽ vị "người ngoài ngành" này không biết, tôi đã nhìn thấy ông ta từ xa xa vài lần.

Ông chủ của Hoa Thiên - công ty giải trí lớn nhất nước. Tuy cực kỳ khiêm tốn nhưng trong giới vẫn lưu truyền nhiều truyền thuyết của ông ta.

Chẳng trách có thể chi cát-xê gấp 10 lần mời tôi tham gia tiết mục này.

"Cô Phó, tôi biết cô đã đoán được thân phận của tôi."

Số camera quay chúng tôi hết sức ít ỏi. Trần Diệc Thiên liếc mắt một cái, anh chàng quay phim vội vàng tắt máy quay.

"Cô trông rất giống một người quen cũ của tôi. Người đó hiện không có ở đây."

"Tôi không mơ mộng hão huyền có thể thật sự cùng người đó yêu đương. Trước kia đi công tác, tôi từng ghé qua nơi này, nên chỉ muốn đưa người trông giống như người đó đến đây nhìn ngắm một lần."

"..."

Hóa ra là kịch bản ánh trăng sáng và thế thân.

Chủ tịch nhớ nhung ánh trăng sáng. Thế là tổ chức chương trình này, rồi dùng nhiều tiền mời tôi tới.

Tức là tất cả mọi người ở đây đều chỉ đến làm nền cho ý tưởng ngẫu hứng của ông ta.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Thành phố vào thu, ánh đèn phục cổ khi tỏ khi mờ, những chiếc xe cán qua gờ giảm tốc, phát ra âm thanh giòn giã.

Tôi và Trần Diệc Thiên ngồi ở ven đường.

"Tôi nhớ ông là ông chủ lớn mà nhỉ?"

"Cô Phó đừng nói vậy. Tôi chỉ là một người làm ăn thôi."

"Được. Một người làm ăn siêu thành đạt như ông cùng tôi ngồi ở ven đường hình như hơi sai sai."

"Có gì mà sai sai?"

Ông ta vuốt thẳng lại chiếc sơ mi đã hơi nhăn nheo, chống cằm nhìn tôi.

"..."

Do sự cố bất ngờ, các khách sạn quanh đây đều đã hết phòng. Cứ tiếp tục thế này nữa, chúng tôi sẽ phải ngủ ngoài đường.

Không biết mấy cặp đôi kia thế nào rồi. Chứ tôi và Trần Diệc Thiên ngồi đón gió thu thì chẳng có gì để nói.

Tôi ngửa đầu, uống cạn ly rượu vốn dùng để sưởi ấm trong tay.

"Bạch Hân."

Chẳng hiểu vì sao, ông ta nhắc đến một cái tên.

Làm ông chủ lớn thích thật, camera lại tự biết thân phận mà lui cung rồi.

"Rốt cuộc cô và Bạch Hân có ân oán gì vậy?" Ông ta hết sức hào hứng hỏi tôi.

Có lẽ do tác dụng của rượu. Có lẽ do đối với tôi, ông ta chỉ là một người xa lạ. Tôi chớp chớp mắt, hỏi ông ta: "Ông cũng đứng về phe cô ta sao?"

Ông ta hơi nghiêng đầu: "Theo những gì tôi được biết thì cô và Bạch Hân quả thực không hợp nhau cho lắm. Phần lớn là cô cướp tài nguyên của cô ấy."

Đó thật sự là một đánh giá hết sức công bằng.

Không hiểu sao tôi chợt nhớ đến một hôm nọ, Chu Nhưỡng hỏi tôi: "Tóm lại sao em cứ phải hơn thua với Bạch Hân vậy hả?"

"..."

Có lẽ tôi thật sự đã đi quá giới hạn.

Mặc kệ là người yêu hay người ngoài đều không đứng về phía tôi.

Tôi thở dài.

Phải, tôi nghĩ mình sẽ căm ghét Bạch Hân, căm ghét đến hết cả cuộc đời.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Khi còn học ở Học Viện Điện Ảnh, Bạch Hân là đàn em lớp dưới của tôi. Chúng tôi có chung một giáo viên hướng dẫn, chính là ba tôi.

Từ nhỏ đến lớn, ba lúc nào cũng áp đặt những yêu cầu hết sức hà khắc lên tôi.

Ông vẫn luôn là một người cha vô cùng nghiêm khắc, không có chút bao dung nào dành cho con gái. Chỉ cần thi cử không đạt điểm tối đa là roi mây chờ sẵn.

Nhưng đối với những sinh viên khác thì ông lại rất hòa nhã, dễ gần.

Tôi còn nhớ rõ như in những ngày đi học, ông thường xuyên đứng trước toàn thể sinh viên khen ngợi Bạch Hân, rồi lại la mắng tôi.

Ông lúc nào cũng lải nhải về tài năng thiên bẩm của Bạch Hân, sau đó nhìn tôi lắc đầu, chê tôi không đủ thông minh tài trí.

Lúc đó, tôi và Bạch Hân đều là hai người mới có thực lực nhất của học viện nên không ngừng cạnh tranh với nhau.

Năm đó, có một suất trao đổi sinh viên, giáo viên hướng dẫn có thể đưa một sinh viên đến thăm New Zealand.

Ba tôi phải chọn giữa tôi và Bạch Hân.

Tất nhiên tôi cảm thấy ông sẽ chọn mình. Đó là ba của tôi cơ mà.

Ông là người thân của tôi, cơ hội du học tốt như vậy, sao ông có thể không chọn con gái của mình được?

Cho dù gạt tình thân qua một bên thì ít nhất cũng sẽ cho tôi và Bạch Hân có cơ hội cạnh tranh công bằng, đúng không?

Kết quả tối hôm đó, ông gọi tôi đến phòng làm việc, bảo ông sẽ trao suất du học đó cho Bạch Hân, danh sách cũng đã gửi đi rồi. Cuối tuần, ông và Bạch Hân sẽ xuất phát.

Ngày ấy, tôi lặng im đứng giữa phòng làm việc, nhìn ông rất lâu. Sau đó, sửng sờ hỏi ông một câu: "Nhưng điểm của con cao hơn Bạch Hân về tất cả mọi mặt cơ mà?"

Tôi và ông cứ thế mà đối mặt nhau trong phòng làm việc.

Sau một hồi im lặng, ông chậm rãi nói: "Bạch Hân sáng tác có hồn hơn con. Ba tự biết cân nhắc, con đừng nghĩ tới nữa."

Ông nói Bạch Hân sáng tác có hồn hơn tôi. Ông luôn nói Bạch Hân tài giỏi hơn tôi.

Sao lại có người ba luôn hướng về người ngoài như vậy chứ?

Lúc đó, tôi nghĩ mãi mà không hiểu.

Tôi từng đó tuổi, lần đầu tiên gào thét trước mặt ông: "RỐT CUỘC TÔI CÓ PHẢI LÀ CON CỦA ÔNG KHÔNG?"

"..."

Tôi đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Suốt 19 năm qua, tôi chưa từng cảm thấy ông thấu hiểu cho tôi. Chưa từng cảm thấy ông yêu thương tôi. Cũng chưa từng cảm thấy có thể kéo gần quan hệ giữa tôi và ông.

Tôi không thèm đi học, chạy đến nhà bạn rồi qua đêm ở bên ngoài.

Sau đó, vẫn là mẹ tôi gọi điện thoại, nói ba tôi đã cùng Bạch Hân đi rồi, bảo tôi trở về nhà.

"Con người của ba con... Hầy... Thẳng như ruột ngựa. Ổng thương con chứ. Chẳng qua cảm thấy con là con gái của ổng, nên mới đặt yêu cầu quá cao với con, cảm thấy con có chịu ấm ức tới đâu cũng không sao hết."

"..."

Đúng vậy, dù sao cũng là máu mủ ruột rà, có xa cách đi chăng nữa thì có thể xa đến mức nào được chứ.

Nhưng tôi thừa nhận khoảng thời gian đó, tôi thật sự rất tức giận.

Ba tôi là người chịu xuống nước làm hòa trước.

Sau khi ra nước ngoài, ông gửi cho tôi rất nhiều ảnh chụp ở New Zealand, có cảnh đẹp, có núi tuyết.

Trước đây, ông chưa từng gửi cho tôi những thứ thế này, chỉ toàn gửi tài liệu và video phục vụ cho việc học.

Nhưng tôi chưa bao giờ trả lời ông.

Một ngày nọ, ông đột nhiên gửi cho tôi mấy tin nhắn.

[Con gái, con đang ở đâu?]

[Con đã ngủ chưa?]

Sau đó, ông gọi cho tôi.

Tôi vẫn còn đang hờn dỗi, nhìn dãy số gọi tới một hồi, quyết định cúp máy rồi gửi một tin nhắn Wechat cho ông: [Tôi không muốn làm con của ông nữa.]

Hôm đó, phải rất rất lâu sau, ông mới đáp lại tôi.

[Con gái, ba có lỗi với con.]

Khi đó, tôi nào đâu biết gió tuyết trên núi của New Zealand đang khủng khiếp đến mức nào. Cũng không biết đoàn của ông đã gặp phải tai nạn.

Đoàn người lên núi tuyết chơi, không may bị mắc kẹt trong núi.

Ba tôi dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Bạch Hân ra, bản thân lại ngã xuống khe núi.

Những tin nhắn đó, ông đã gửi cho tôi trước khi chết.

Chút sóng điện thoại hiếm hoi đó có lẽ là kỳ tích.

Nhưng cuộc chia ly của tôi và ông lại không hề tốt đẹp.

Câu cuối cùng ông gửi cho tôi là: [Con gái, ba có lỗi với con.]

Lời cuối cùng tôi gửi cho ông là: [Tôi không muốn làm con của ông nữa.]


Nhấn để mở bình luận

Thanh Ngưỡng