Thanh Quan



Tần Mục giọng điệu cởi mở, cho Liêu Thừa Tông cảm giác an tâm, hắn đã sớm niệm A Di Đà Phật trong lòng, cuối cùng loạn bái đã bái ra chân thần, cũng không biết dùng thủ đoạn gì lại an bài với phóng viên của ban tổ chức, nếu không phải hắn mang chuyện ngược đãi bệnh nhân nói ra ngoài, thậm chí còn phóng ảnh hưởng tới bệnh viện tâm thần nhỏ nhất.



- Tần chủ nhiệm, bệnh viện đã nói cho tôi biết, tôi đã tạm thời chấm dứt khảo sát, đoán chừng ngày mai sẽ chạy về Quảng Châu.



Liêu Thừa Tông phi thường cẩn thận trả lời.



- A...



Tần Mục trầm ngâm, qua một lát mới lên tiếng:



- Liêu viện trưởng, Quảng Châu chúng ta là cửa ngỏ phía nam của quốc gia, các ngành các nghề đều đại biểu cho diện mạo quốc gia, nhất là ăn, mặc, ở, đi lại, càng phải cực kỳ thận trọng, ông xem, bệnh viện của ông có không ít người nằm trên nền gạch cứng, chủ yếu là phương tiện không đủ, tư tưởng giáo dục không đủ nha, có bao nhiêu khó khăn có thể hướng cục tài chính thành phố nói rõ, liên quan đến sức khỏe và tinh thần của nhân dân là chuyện lớn, tài chính chỉ là chuyện nhỏ.



Liêu Thừa Tông cân nhắc ý trong lời của Tần Mục, tư tưởng giáo dục không đủ có thể lý giải, nhưng mà phương tiện không đủ còn chủ động hỗ trợ liên hệ cục tài chính của thành phố, lời này không nên xuất ra từ miệng một quan chức của chính phủ, muốn nói bệnh viện dùng tiền, đây chính là tiền giường bệnh, chẳng lẽ nói trong tay Tần Mục chuẩn bị mượn danh nghĩa này nắm một bộ phận, hiện tại hệ thống y tế đang ở đầu sóng ngọn gió, Tần Mục không sợ bị người ta cầm tay sao?



Tần Mục không cho Liêu Thừa Tông loạn, vừa cười vừa nói:



- Liêu viện trưởng ah, không nên suy nghĩ bậy bạ, bệnh viện tâm thần đã khiến lãnh đạo chú ý, vì ngăn chặn chuyện xảy ra, trong thành phố chuẩn bị phương tiện giám sát và nghe lén, hai ngày tới sẽ làm thí điểm, nhìn xem hiệu quả thế nào!



Liêu Thừa Tông cúp điện thoại xong càng nghĩ càng không đúng, từ khi chuyện kinh tâm động phách thay đổi thật nhanh, tư tưởng của hắn thâm trầm hơn rất nhiều, mọi thứ đều chú tâm vào chuyện vụn vặt, ưa thích đi tới chỗ hỏng, hắn nằm trong bệnh viện tỉnh cân nhắc, cân nhắc Tần Mục dụng ý như thế nào, thẳng đến năm giờ sáng thì cầm điện thoại gọi tới bệnh viện, hỏi thăm trong bệnh viện có gì khác thường không.



Thân tín suy nghĩ cả buổi, nói cho Liêu Thừa Tông nghe đang bình thường, mặc dù ngẫu nhiên có nhân viên của cục y tế đi xuống, nhưng cũng không có làm khó mọi người.



Liêu Thừa Tông bắt đầu nắm tóc, đau đầu ah, Tần Mục quả thật cứu hắn một mạng, nếu như yêu cầu đầu tiên của lãnh đạo mà làm không được, như Tần Mục là người cổ tay lớn, thay đổi như chong chóng trở tay làm mưa, không chuẩn vị trí của hắn ngày sẽ sau không còn.



- Không đúng, khẳng định có chuyện gì đó đặc biệt, anh suy nghĩ thật kỹ đi, trong bệnh viện có người nào khác không?



Liêu Thừa Tông kêu to.



- Viện trưởng, ngài đừng có gấp, đừng có gấp ah, tôi đang suy nghĩ, tôi đang suy nghĩ.



Bên người tên thân tín có tiếng nữ nhân vang lên, Liêu Thừa Tông loáng thoáng cảm thấy không phải lão bà của thân tín, đang muốn tức giận mắng vài tiếng, thân tín ai nha một tiếng, lớn tiếng nói:



- Liêu viện trưởng, tôi nhớ rồi, tôi nhớ rồi.



- Nhớ tới còn không mau nói, nói lời vô dụng làm gì.



Liêu Thừa Tông căm tức gãi gãi đầu.



- Nghe nói khu khai phát có bản án lớn, nữ nhân bị hại tinh thần có vấn đề, đã chuyển tới bệnh viện của chúng ta.



Trong giọng điệu của tên thân tín mê đắm.



- Năm sáu nam nhân ah, chà đạp cô gái này tinh thần hoảng loạn.



- Vậy có cái rắm mà dùng, còn có việc gì khác không?



Cho dù đánh chết Liêu Thừa Tông cũng không tin Tần Mục sẽ có hứng thú với loại nữ nhân này.



- Vậy thì không có.



Thân tín phi thường biệt khuất nói ra:



- Liêu viện trưởng, tôi nghe ngài nói, thời khắc quan sát chuyện trong bệnh viện chúng ta.



- Đi đi, đừng cả ngày chơi với nữ nhân loạn xạ, cũng nên quản vợ của anh đi.



- Viện trưởng, gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi, ngài nói tôi biết rồi.



Thân tín cười mỉa, phi thường lơ đãng nói ra:



- Nhưng mà nghe nói khu khai phát đang cho thư ký tới ổn định tâm tư của người bị hại, nữ thư ký này vô cùng xinh đẹp, nếu có thể ngủ một đêm với nữ nhân này thì rất giá trị.



Trong điện thoại có tiếng nữ nhân ỏng ẹo làm nũng, Liêu Thừa Tông lại cảm thấy toàn thân chấn động, toàn thân nổi da gà, hắn tức giận nói trong điện thoại:



- Tin tức này anh làm sao biết?



- Cục trưởng cục công an khu khai phát Lưu Đại Hữu tự mình thông tri, tôi vừa vạn đi tới tặng quà cho Phương đại tổng quản nên ở cửa ra vào nghe được.



Liêu Thừa Tông hít một hơi khí lạnh, lập tức cảm giác mình đã hiểu chuyện gì rồi, hắn hét lên trong điện thoại:



- Mấy ngày nay anh thành thật cho tôi, gặp chuyện không may đừng nói tôi mặc kệ anh, chuyện chùi đít làm lão tử quá mệt mỏi rồi.



Nói xong hắn vội vàng cúp điện thoại, hắn đi vào phòng tắm mở nước lạnh, cởi khăn tắm đi vào vòi nước lạnh như băng, Liêu Thừa Tông đã hiểu Tần Mục điện thoại tới cũng không phải vì cái gì, cũng không phải là thành phố quan tâm, mà là mang mũi tên nhắm ngay Nhạc Hải Lan, rốt cuộc xuất phát từ tâm lý gì, Liêu Thừa Tông không biết, cũng không dám biết rõ, hắn chỉ biết rõ Tần bí thư đang chuẩn bị nắm nhất cử nhất động của Nhạc Hải Lan tại bệnh viện tâm thần, nhìn thấy người nào, lại nói lời gì, Tần bí thư cần phải nghe một chữ không lọt



Trong lòng của hắn vừa sợ hãi vừa mừng rỡ, sợ hãi là loại chuyện này hắn còn lần đầu tiên làm, vạn nhất Tần Mục và thư ký kia phát sinh quan hệ gì, hắn cũng chịu tiếng xấu thay người khác, mừng rỡ là Tần Mục giao chuyện tư mật này cho hắn làm, vậy nói rõ hắn cùng Tần Mục quan hệ đã từ bình thường biến thành tương đối gần, ôm chặt bắt đùi là chuyện hắn phi thường tha thiết, hiện tại bày ra trước mặt thì hắn phải bắt lấy.



Đây là lựa chọn vô cùng dễ dàng, hạ bút nhưng không tuyển cái khác, Liêu Thừa Tông tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, từ khi thỉnh cầu Tần Mục trợ giúp, hắn đã bị Tần Mục túm lên thuyền, muốn rời thuyền không đơn thuần nói một câu bỏ đi là bỏ đi được.



Liêu Thừa Tông sáng sớm gọi taxi, sau khi ra khỏi tỉnh thành thì chạy về thành phố, ngựa không dừng vó chạy tới cửa hàng chuyên bán thiết bị an ninh, mua vài bộ thiết bị giám sát và nghe lén, lại dặn dò bọn họ lén lút lắp đặt.



Về phần Tần Mục bên kia điện thoại chưa từng gọi qua, mà Liêu Thừa Tông cũng lựa chọn quên chuyện này.



- Đối mặt truyền thông, công việc của chúng ta là quan trọng nhất, không tồn tại bất cứ chỗ mơ hồ nào, cho nên về sau trừ người phụ trách giữ máy, ai cũng không thể tự tiện tiến vào phòng giám thị, trừ khi có công văn tôi ký tên.



Liêu Thừa Tông hiên ngang lẫm liệt nói lý do này với người trong bệnh viện.



Quốc Thụy Tường hành quân lặng lẽ, làm cho tình thế của Quảng Châu trở nên khó phân biệt, trong thường ủy này Phương Chấn Bang có chút quyết sách chạm tới lợi ích của Quốc hệ cũng được thông qua, làm cho mọi người ăn không thấu Phương Chấn Bang cùng Quốc Thụy Tường đang tiến hành trao đổi quyền lực như thế nào.


Nhấn để mở bình luận

Thanh Quan