Thanh Quan


Khi tới khách sạn, Ôn Mại thấy bên cạnh Vương Bằng còn có một thanh niên hơn ba mươi tuổi, có chút mùi vị phong độ hiên ngang. Vương Bằng giới thiệu, người trẻ tuổi kia là Hoa kiều từ nước ngoài trở về, chuẩn bị đầu tư làm ăn lớn ở Châu Quảng, đã nhắm vào một mảnh đất chưa có kế hoạch ở Phổ Thượng.

Lời dạo đầu rất đơn giản, đây không phải thử dò xét. Vương Bằng chính là nhân vật đáp cầu dắt mối, có lời gì cần nói thì nói trước, đừng để đến lúc rượu đã uống, đồ cũng đã ăn, lại đem chuyện nói ra, nếu Ôn Mại không có hứng thú, vậy khẳng định sẽ phải tan rã trong không vui, Vương Bằng không phải người không biết ý như thé.

Ôn Mại vừa nghe sắc mặt cũng có chút không tốt, lắc đầu nói:

- Lão Vương à, đây là ông nói chuyện tào lao với tôi, tôi phải đi đây.

- Chớ đi chớ đi, anh em chúng ta cũng lâu rồi không gặp nhau, làm sao lại đi như vậy.

Vương Bằng vội vàng vươn tay túm lấy Ôn Mại:

- Lão Ôn à, anh làm vậy là không nể mặt tôi, Du tiên sinh trẻ tuổi có tài, lại có lòng kết giao với người bằng hữu như anh.

Ôn Mại vốn không định đi thật, muốn nghe xem người ta nói thế nào, quyết định thế nào còn không phải do mình. Hắn ỡm ờ ngồi xuống, trầm giọng nói:

- Tôi cứ nói trước, hôm nay chỉ luận giao tình, không đề cập tới chuyện đầu tư, có được hay không? Không được thì tôi đi.

Vương Bằng liếc nhìn Du Hoa, rối rít cười nói:

- Được được, chỉ nói gió trăng, bất luận thời sự.

Chỉ cần ngồi xuống, uống rượu rồi nói chuyện, người nào quy định nhất định phải lưu lại giao tình? Ôn Mại biết, Vương Bằng cũng biết, chỉ có điều hiện tại đại quyền của Phổ Thượng đều nằm trong tay Tần Mục và những người thân cận với hắn, hiện tại nói nhiều, chẳng khác nào tự vả vào mặt mình.

Sau khi ba người ổn định chỗ ngồi, bắt đầu nói về cảnh sắc của Châu Quảng. Bọn họ cũng hiểu được, thật ra chuyện thật sự còn đặt ở phía sau.

- Lão Ôn à, chúng ta cũng có giao tình mười mấy năm, hôm nay huynh đệ này có mấy lời, không biết có nên nói hay không.

Rượu quá ba tuần, Vương Bằng và Du Hoa trao đổi ánh mắt, bưng chén rượu nói.

Ôn Mại cười ha hả, khoát khoát tay nói:

- Miễn không phải mắng tôi, còn lời nào tôi vẫn nguyện ý nghe.

Vừa nói, hắn vừa bưng chén rượu lên.

Vương Bằng vừa cười, vừa dùng ngón trỏ chỉ chỉ Ôn Mại, nói:

- Cái lão Ôn này, thật là. . . Ha ha, chân thực quá sẽ chịu thiệt thòi đấy.

Vừa nói, hắn vừa nâng chén rượu lên nói:

- Tôi cạn trước.

Lời nói này rất ẩn ý. Vẻ mặt Ôn Mại thoáng ngưng trệ, đảo mắt đã thay đổi trở lại, cũng cười nâng chén rượu lên cạn.

Vương Bằng đặt chén rượu xuống, giới thiệu với Du Hoa:

- Ông chủ Du, cậu không biết người bạn này của tôi, năm đó là một con người sắt đá nổi tiếng, làm việc không cần mạng, nhưng thời vận điên đảo, bị tiểu nhân cắn một cái.

Sắc mặt Ôn Mại trở nên có chút phiền muộn, sau đó hào phóng khoát khoát tay nói:

- Chuyện đã qua rồi, anh còn nhắc tới làm gì.

Vương Bằng ha ha cười nói:

- Ngồi cùng với lão Ôn làm tôi nhớ lại khi hai chúng ta còn trẻ, để ông chủ Du chê cười rồi.

Du Hoa phụ họa theo lời nói của Vương Bằng:

- Đâu có đâu có, thế hệ đi trước, cho dù chỉ hơn chúng tôi năm tuổi, cũng không phải người chúng tôi có thể so sánh. Thế hệ của chúng tôi, cuộc sống thật sự quá ưu việt, so với ngài và Ôn khoa trưởng đúng là kém xa.

Ôn Mại nghe thấy trong lòng có chút cao hứng, nghiêng đầu cười nói:

- Đừng tự coi nhẹ mình, cuộc sống tương lai không phải đều nằm trong tay những người trẻ tuổi như cậu.

Khẩu khí cậy già lên mặt rất rõ ràng, Vương Bằng và Du Hoa liếc mắt nhìn nhau, lộ ra nụ cười thần bí. Du Hoa bưng chén rượu lên cười nói:

- Cũng không thể nói như vậy, không có những bậc tiền bối như các vị chỉ điểm cho chúng tôi, cái đuôi của chúng tôi có thể vểnh lên trời được sao.

Hai người luân phiên mời rượu, hai chai Bạch Cửu đã vơi đi hơn một chai. Vương Bằng thấy ánh mắt Ôn Mại có chút mê ly, cũng biết rượu đã ngấm vào người, liền thở dài một hơi, tiếc nuối nói:

- Lão Ôn à, tôi thật sự cảm thấy không đáng cho anh. Anh nói xem, anh cũng hầu hạ bao nhiêu người rồi, gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm, vậy mà bí thư mới vừa đến đã giao quyền lực cho người khác. Trương khu trưởng, Phương phó khu trưởng và Lưu cục trưởng không nói làm gì, nhưng tiểu tử Tần Nguyệt Sơn kia có bản lĩnh gì chứ, cũng dám tranh đoạt với anh?

Lời này nói với Ôn Mại, cũng là nói chính mình, đương nhiên là giãi bày tâm tình. Ôn Mại thở dài, lắc đầu không nói lời nào. Đề bạt Tần Nguyệt Sơn là chuyện vô cùng bất ngờ đối với mọi người, căn cơ của Tần Mục ở Phổ Thượng còn chưa vững chắc, nếu muốn thay đổi triều đại, nhất định sẽ khiến các lão nhân của Phổ Thượng không cam lòng.

Du Hoa nhìn thần sắc của Vương Bằng, nghi ngờ hỏi:

- Vương khoa trưởng, người ngài nói là Tần Nguyệt Sơn Tần khoa trưởng của Phổ Thượng sao?

Vương Bằng gật đầu, nói:

- Hấp tấp, còn không bằng người trẻ tuổi.

Du Hoa thở dài, nói:

- Người này tôi đã tiếp xúc qua, nói như thế nào đây, cảm giác quá bộp chộp, cũng có chút không thực tế.

Vương Bằng lập tức tỏ ra hứng thú, bắt đầu thảo luận với Du Hoa về cách đối nhân xử thế của Tần Nguyệt Sơn. Hai người bọn họ kẹp thương đeo gậy nói, còn mơ hồ chỉ ra Tần Mục dùng người bất minh, không để ý đến ý tứ của cán bộ kỳ cựu, còn Ôn Mại dưới sự kích thích của men rượu, nghĩ tới thái độ hôm nay của Tần Mục, cũng có chút không chịu được khi Tần Mục đẩy mình ra gánh vác nhiệm vụ.

Mấy trăm vạn, ném ra chính là xử bắt. Nhìn dáng vẻ chơi liều của Tần Mục, loại khả năng này cũng không phải không có. Chỉ cần đẩy Ôn Mại ra, Tần Mục chẳng những có thể đạt được danh tiếng tốt, mấy trăm vạn tài chính thiếu sót vậy khẳng định cũng là chuyện lớn hóa nhỏ , khi đó. . .

Người không thể suy nghĩ nhiều, nghĩ nhiều không chừng sẽ hiểu sai. Nhất là trên quan trường, tâm tư biến chuyển trong nháy mắt đã là khác biệt giữa thiên đường với địa ngục.

Sắc mặt biến hóa của Ôn Mại không thể lọt qua được ánh mắt của Vương Bằng và Du Hoa, bọn họ gật đầu với nhau, bước đầu tiên đã làm được. Tối nay Ôn Mại có thể ngủ được hay không, xem như đã đốt được đốm lửa nhỏ thành công.

Ba người lại hàn huyên những đề tài khác, sau đó dắt tay nhau rời khỏi tửu điếm. Bọn họ chỉ cảm thấy trước mắt loang loáng sáng ngời, ngay sau đó một chiếc xe màu đen rít gào cách chỗ bọn họ không xa.

Bọn họ không nghĩ quá nhiều, tự trở về nhà.

Chiếc xe màu đen chạy được một đoạn đường, liền quẹo vào một chỗ, sau đó có người từ bên trong nhảy ra, đưa chiếc máy chụp hình trong tay vào một chiếc xe con khác. Chiếc xe kia nhanh chóng khởi động, trực tiếp đến một tiệm chụp ảnh.

Khi Tần Mục cầm được ảnh đã hơn mười hai giờ khuya. Hắn mơ mơ màng màng mở cửa phòng, sắc mặt Tây Môn Nhạn có chút khó chịu đi vào trong, lấy từ trong bóp ra những tấm hình rất rõ nét.

Tần Mục bật đèn phòng khách, nói với Tây Môn Nhạn:

- Tự rót nước uống.


Nhấn để mở bình luận

Thanh Quan