Thành Tâm Chúc Phúc



- Phó tổng, cà phê của anh.
- À cảm ơn chị…
Tôi gục gà trước bàn làm việc không biết qua bao lâu trước lúc nhận tách cafe nóng từ tay người trợ lý, thậm chí còn không để ý rằng người kia đã bước vào phòng mình từ khi nào.

Tách cafe sứ có hoa văn khác biệt, tôi nhận ra nó không phải là chiếc tách bình thường mà chị Huệ Tư hay pha mang qua cho tôi.

Ngẩn đầu nhìn, quả nhiên tôi thấy trước mặt mình là người con trai lạ mặt chưa gặp qua bao giờ.
- Cậu là…
- Tôi là Trình Sinh, trợ lý mới thay thế cho chị Huệ Tư.

Lịch trình trong ba ngày tới của phó tổng tôi đã nắm được hết và sắp xếp ổn thỏa, hôm nay mười giờ anh có hẹn với đối tác Công ty Bamus, đầu giờ chiều có hẹn đi đánh gold với chủ tịch Hàn Thị, ba giờ sẽ tới thị sát khu nông trường mới Tây Mã.

Đó là tất cả việc hôm nay.
Câu ta nói chuyện bằng chất giọng tự tin và thạo việc nhất, cuối câu còn kèm theo một nụ cười điềm đạm đáng tin.

Tôi gật gù, đặt tách cafe lên môi nhấp một ngụm, vị không tệ, ít nhất nó không quá ngọt so với tay nghề của chị Huệ Tư trước kia.
- Còn mấy ngày nữa sẽ đi Bali?
Trình Sinh mở cuốn sổ ghi chép ra, nhìn vào đó và nhanh chóng đáp lại:
- Còn ba ngày, anh muốn thay đổi gì không?
- Dời lại vào ngày mai giúp tôi, tôi muốn tranh thủ đi sớm hơn.
- Vâng!
Tôi khá bất ngờ về tác phong nhanh nhạy của Trình Sinh, nếu là trợ lý trước kia, chị ta thế nào cũng nhùng nhằng hỏi lại tôi đủ đường vì sao phải thay đổi, sắp lại lịch trình không phải là chuyện nhỏ vì phải thay đổi hầu hết những cuộc hẹn phía sau.

Cậu nhóc này lại rất khá, làm việc nhanh nhạy, cũng chẳng nói chuyện dư thừa.

Lúc này tôi đã hơi tò mò liệu ai đã tìm và mang viên kim cương nhỏ này về Phong Thị.

Ngay lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Nếu không còn việc gì tôi xin phép ra ngoài trước.
- Ừ, cậu đi đi!
Nhạn Thành bước vào trong, nó lúc nào cũng vậy, mang một bộ dạng lất ca lất cất khiến người ta ngứa mắt mặc dù năm nay đã hai mươi hai tuổi, không còn nhỏ bé gì nữa.

Nó thấy ghế không ngồi, lại ghé mông lên cạnh bàn mà ngồi, tay nghịch hết vật này đến vật khác trên bàn.
- Anh hai, thế nào, thấy người mới em mang tới có được việc không!?
- Cậu ta là em chọn à?
- Đúng vậy! Người này em nhìn trúng, rất được việc, cũng rất nghe lời, nói gì cũng nghe đó, miễn là trả công cho cậu ta xứng đáng thì có bán mạng cậu ta cũng chịu.
- Nói năng kiểu gì thế!
- Không, em nói thật…Anh…nếu có chán quá, muốn thử qua “mảng kia” cũng được.

Trai trẻ mà, tinh anh, đầy sức sống!
- Sao em không giữ lấy mà dùng?
- Thôi cho xin, em ấy à…chỉ hứng thú với mấy cô nàng chân dài da trắng thôi!
Tôi nhìn Nhạn Thành, biết nó lại sắp lèm bèm những chuyện xưa cũ mà tôi nghe đã quá nhàm tai.

Cái miệng chí chóe kia không nói lại thấy ngứa không chịu nổi nên lúc này nó lảng mắt đi, lầm bầm nói:
- Em ghét tên đó, Thụy Sa Đằng, em không hiểu sao anh mãi giây dưa với hắn ta làm gì! Nhìn kiểu nào cũng là loại người bất chấp vì mục đích, hắn ta chịu ở cùng anh cũng là vị tiền đồ của nhà họ Thụy thôi, anh hai…anh làm ơn hiểu ra đi mà…
Tôi thở dài nhìn ra mảng bầu trời đen kịt ngoài khung cửa kính.
- Chuyện người lớn, em không hiểu được.
- Em cũng lớn rồi, sao không hiểu chứ!
- Lớn rồi vậy thì về công ty phụ anh một tay, đừng có lêu lỏng nữa, cậu ba à!
- Hả…em…em vẫn chưa chơi đủ mà! Với lại em cũng không thích hợp làm kinh doanh, đụng vào lại hư đường hư bột.

Anh đợi con bé Phương ra trường, nó sẽ tới phụ anh thôi! Nó chỉ còn việc bảo vệ khóa luận thành công là xong rồi, nhanh thôi mà…
Tôi trầm ngâm một lúc lâu không đáp, không biết có nên nói chuyện này cho Nhạn Thành biết không.

Mấy năm qua, nó là người duy nhất trong nhà mà tôi có thể thoải mái tâm sự, có lẽ do chúng tôi cùng một mẹ sinh ra thế nên so với Nhạn Phương khác mẹ, chúng tôi luôn có một sự liên kết anh em bền chặt và gần gũi hơn cả.
- Anh…và Sa Đằng chia tay rồi.
Cuối cùng tôi vẫn lựa chọn nói ra.

Nhạn Thành từ kinh ngạc biến thành vui vẻ, nó vừa vỗ bàn vừa hí hửng nói với tôi:
- Vậy thì tốt quá! Nên vậy từ sớm rồi, rốt cuộc anh hai cũng nghĩ thông suốt rồi!
- Nghe anh hai nói hết đã.

Cậu ta…và Nhạn Phương đã tiến tới một bước, có thể cuối tuần này sẽ về thưa chuyện với nhà mình.

Lúc đó, anh muốn em dùng hết khả năng của mình để giữ cái miệng của mình lại, hoặc là em đi đâu đó khuất khỏi, đừng nói nhăng nói cuội trước mặt ông nội, không thì anh giết em đấy!
- Cái gì??? Hắn ta và Nhạn Phương…Mẹ kiếp, nó xong với em rồi…
Tôi thừa biết Nhạn Thành nghe xong chuyện này sẽ sừng lông nhím lên, lúc nó hùm hổ định xông ra ngoài tìm Sa Đằng đã bị tôi kịp thời túm lại.
- Nếu không muốn anh cắt tiền tiêu của em thì liệu hồn ngoan ngoãn một chút!
- Anh hai!!
- Im!
Nhạn Thành nén giận ngồi xuống, sau một lúc hậm hực, nó không chịu nổi nữa liền nói:
- Thôi được rồi.

Nếu anh đã quyết định chia tay kẻ đó thì em mừng cho anh, chuyện Nhạn Phương và hắn ta em sẽ không can dự hay nói gì hết.

Anh hai, anh nên sống vui vẻ một chút…đừng tự ép buộc mình nữa, mẹ ở trên trời…sẽ không vui đâu!
Tôi lẳng lặng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Nhạn Thành, gật đầu nói:
- Anh biết rồi, từ nay…anh sẽ không vậy nữa!
Buông bỏ người mình yêu dễ vậy sao? Tôi cảm thấy nó dễ lắm, nhưng dường như không phải vậy, có cái gì đó găm găm trong tim khó chịu cùng cực mà tôi không thể giải bày cho ai biết.

Thương trường đã tôi luyện cho tôi một gương mặt công nghiệp không nhiều cảm xúc, một trái tim chai sạn đầy toan tính, nhưng ở đâu đó trong một góc tối mà tôi cẩn thận giấu diếm, vết thương mang tên Thụy Sa Đằng vẫn cố ý lan rộng ra đau đớn.
Tối đó tôi ngủ lại văn phòng, nốc hết một chai rượu Tequila.

Tôi ngồi dưới sàn, mở hai cái cúc áo sơ mi trên cổ để dễ thở hơn, mơ màng nhìn lớp kính thủy tinh đang in lên hình ảnh thành phố tráng lệ về đêm.

Thành phố này rất đẹp, nhưng nó lạnh và cô đơn đến lạ.
Thụy Sa Đằng, nếu như có một giải thưởng cho người diễn giỏi nhất, như Oscar chẳng hạn, tôi nên đề cử cậu, cậu diễn giỏi đến mức gần ấy năm có lúc đã làm tôi tin chúng tôi đã có chút tiến triển gì đó, và rằng cậu không hề ghét tôi, thậm chí đã có chút cảm giác thân thuộc với người chung chăn chung gối.
Nhưng không, cậu vẫn vậy, vẫn là một mảnh đất cằn cõi mà tôi có tưới bao nhiêu nước cũng không khiến một ngọn cỏ nảy mầm.

Nên tôi bỏ cuộc rồi.


Nhấn để mở bình luận

Thành Tâm Chúc Phúc