Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Lâm Nhiễm giả vờ thở dài nói: "Còn không phải lúc trước bị anh A Yến tổn thương nặng nề, nhất thời nghĩ quẩn mới đưa ra quyết định sai lầm sao? Tôi thật sự hối hận đến phát điên, cho nên, anh A Thành, anh tranh thủ thời gian giúp tôi thu thập chứng cứ, tôi cũng nhanh chóng thoát ra khỏi quỹ đạo sai lầm.

"
  Giang Gia Thành: "???"
  Tổn thương nghiêm trọng? Nhất thời nghĩ quẩn?
  Anh ta vừa nghe cái gì vậy?
  Đây là điều anh ta có thể nghe sao?
  Anh ta sửng sốt, không nhịn được nói: "Không phải là vì ghét bỏ việc nhà A Yến xảy ra chuyện, không thể tiếp tục mua cho cô trang sức và quần áo xinh đẹp nữa sao?"
Nói đến đây, anh ta không khỏi cau mày, thu liễm biểu cảm.

  Lâm Nhiễm thoái hôn với Giang Yến ngay khi cha mẹ anh qua đời, từ hôn vào đúng thời điểm anh khốn cùng nhất, điều này trong lòng bất kì người nào cũng là một trở ngại.

  Một cảnh tượng lóe lên trong đầu Lâm Nhiễm.

  Đó là hình ảnh của một đám tang.

  Cô dừng lại, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi không muốn thoái hôn với anh ấy.

"
  Dù có làm vậy thật, thì cô vẫn có thể phủ nhận.

  "Tôi thích quần áo đẹp, trang sức đắt tiền, tôi cũng thích người khác thuận theo tôi, tôi nói cái gì chính là cái đó, nhưng đó là bản chất của tôi, tôi trời sinh chính là như vậy, ba mẹ tôi cũng nuôi dạy tôi như thế, tôi có thể làm gì khác sao? Tôi yêu cầu vị hôn phu chấp nhận bản chất của tôi, là tôi có lỗi sao? Anh A Yến không thể chấp nhận, anh ấy muốn thoái hôn với tôi, chuyện này cũng có thể đổ lên người tôi hả?"
  Lâm Nhiễm thật sự càng nói càng hùng hồn.

  Cô phải tỏ ra rằng "Tôi không muốn thoái hôn" và "Tôi bị thoái hôn, tôi cũng đau lòng gần chết, xúc động quá nên mới làm ra chuyện ngu xuẩn".

  Nhưng cô cũng phải vạch ra một ranh giới rõ ràng với đại lão bệnh tâm thần âm tình bất định kia, không thể thật sự dính líu quan hệ!
  Giang Gia Thành: "! "
  Anh ta trợn mắt há hốc mồm.

  Nghe kìa, nghe kìa, đây là đang nói tiếng người sao?
  Cứ nghĩ hôm nay cô sẽ diễn vẻ muốn hối cải bỏ đi mà làm người, ai ngờ lại càng làm mọi việc trầm trọng thêm!
  Có thể nói loại chuyện này tự tin như vậy, đây rốt cuộc là trời sinh ngu ngốc hay da mặt dày?!
  Cuối cùng A Thành cũng hiểu tại sao A Yến không nói hai lần lại lập tức đi từ hôn rồi!
  Ai mà chịu được việc này chứ?
  "Vì anh ấy nhất quyết thoái hôn, nên tôi tổn thương thấu tâm can, anh cũng biết tôi vốn nóng tính! Đây cũng là trời sinh, không còn cách nào sửa, tôi tức giận nên đã đưa ra quyết định sai lầm vô cùng mới đồng ý lời cầu thân của nhà họ Hứa, nhưng bây giờ Hứa Diệc Lâm dám nói rằng tôi chưa từng đi học đọc sách, đầu óc trống rỗng, hư vinh nóng nảy, không xứng với một người thời thượng đã đi du học nước ngoài như anh ta, kém xa tiểu thư tiên tiến huệ chất lan tâm, một bụng đầy tinh hoa thi thư khí từ kia, cho nên tôi đương nhiên tranh thủ thoái hôn, cho anh ta cút luôn!"
  A Thành đấm một quyền lên bàn trà, “bùm” một tiếng, tức giận nói: "Hắn ta là ai mà dám nói cô như vậy, tôi nghĩ hắn không muốn sống nữa rồi!"
  Lâm Nhiễm: "???"
  Cái này hình như không giống phản ứng trong dự đoán của cô cho lắm nhỉ?
  Lâm Nhiễm cẩn thận lau trà trên bàn bị cú đấm của Giang Gia Thành làm văng ra, nói: "Cho nên xin anh nhất định phải bắt thóp anh ta giúp tôi.

"
  "Được.

"
  Lần này, A Thành trả lời và nói: "Chỉ vậy thôi, không còn gì khác sao?"
  "Còn nữa.

"


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang