Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Lâm Tổ Vọng tức giận với những gì mà Hứa Diệc Lâm đã làm, ghét việc Lưu Ngải Liên đã tự mình làm điều sai trái nhưng vẫn còn cay nghiệt, khó coi, nhưng đối với sự tôn trọng và chân thành thừa nhận lỗi lầm của mình của Hứa Diệc Phưởng, ông ấy không tiện trực tiếp vả mặt, làm anh ấy bẽ mặt.

Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân.

*
* là một câu tục ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là sau khi người làm sai, mắc lỗi lầm nhận ra lỗi lầm của mình, chịu thừa nhận sai lầm và có ý thức sửa sai, ta sẽ rộng lượng, tha thứ, bỏ qua mà không nỡ trách móc, làm khó dễ những người.

Có thể hiểu nghĩa của câu đó tương tự với câu “Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại”.

Lâm Nhiễm cũng giả vờ ra vẻ thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, thôi bỏ đi, nếu như anh đã thành khẩn xin lỗi như vậy, không giống như những người khác, dù tự biết rõ lỗi lầm của mình nhưng vẫn cố trách ngược lại* người ta, tôi sẽ cho anh một chút mặt mũi, ai bảo tôi là người rộng rãi, độ lượng, lại lương thiện, không tính toán, so đo với người khác như vậy cơ chứ!”
* (đảo đá nhất ba): có thể hiểu đơn giản là vừa ăn cướp
vừa la làng.

Người nhà họ Hứa: “! ”
Chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng bức bối, khó chịu…
Lâm Nhiễm không thèm để ý đến vẻ mặt đang cố gắng đè nén của họ, cô cẩn thận lấy bốn bản sao đơn từ hôn ra từ trong cặp hồ sơ mà cô đang cầm trên tay, đặt nó lên bàn rồi nói: “Thật ra tôi cũng đã chuẩn bị một bản sao đơn từ hôn khác rồi, suy nghĩ thử xem nếu như nhà họ Hứa mọi người có thể nói chuyện có lý hơn một chút, tôi cũng sẽ giữ lại chút mặt mũi cho mọi người, nên tôi định sẽ chỉ sử dụng tờ đơn này mà thôi.

Mặc dù cái lý do này có hạn, mà thôi bỏ đi, tôi không muốn tính toán với mọi người.


“Này mau ký nhanh đi, nếu không tôi sẽ hối hận đó, vậy thì anh chỉ có thể ký vào tờ đơn trước đó mà thôi… Tất nhiên, nếu như mọi người từ chối, cũng không sao cả, tôi sẽ trực tiếp đăng đơn hủy hôn trước đó lên báo, còn kèm thêm cả tấm ảnh nhị thiếu gia nhà họ Hứa và tiểu thư nhà họ Đinh ôm nhau, đối với tôi mà nói, hiệu quả cũng như nhau mà thôi.


“À đúng rồi! ”
Cô nhìn Hứa Diệc Lâm: “Anh có muốn tôi trực tiếp giúp anh thông báo với mọi người về chuyện anh đính hôn với tiểu thư nhà họ Đinh hay không? Tất cả chúng ta đều là doanh nhân, còn có thể tiết kiệm được chút chi phí đăng báo, tôi cũng sẽ không chiếm lời của anh đâu, chỉ cần chia một nửa chi phí đăng báo thôi là được rồi.


Hứa Diệc Lâm và người nhà họ Hứa: “???! ”
Mặt của Hứa Diệc Lâm đỏ bừng đến mức không còn giống khuôn mặt nữa.

“Cô, cô, cô! ”
Lưu Ngải Liên tức đến hộc máu, chỉ tay vào mặt Lâm Nhiễm mà cảm giác như sắp tắt thở: “Cô là một cô gái, mà sao cô lại có thể vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đến như vậy hả?”
Lâm Nhiễm: “Tôi đã nói người làm sai không phải tôi rồi mà, vậy tại sao tôi lại thành người vô liêm sỉ, không biết xấu hổ như vậy rồi chứ? Ba của tôi cũng đã nói rồi mà, phẩm hạnh của tôi ngay thẳng, đàng hoàng, đứng đắn!”
Lưu Ngải Liên: “! ”
Hứa Đông Phúc vội đưa tay kéo vợ mình lại.

“Còn tranh cãi ầm ĩ, bà ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ chứ, tự mình tìm bực bội à?”
Sau khi nói chuyện với vợ mình xong, ông ta lập tức ỉu xìu mà đưa tay cầm tờ đơn từ hôn mới lên rồi đọc: “Thỏa thuận từ hôn: Hứa Diệc Lâm con trai thứ hai của Hứa Đông Phúc và Lưu Ngải Liên…


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang