Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang



Hứa Diệc Phưởng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại rất bình tĩnh: "Em không nghe rõ hả? Anh sẵn sàng nhận hình phạt vì nhà họ Hứa chúng ta không thực hiện đúng lời hứa khi hỏi cưới nhà họ Lâm, chứ không phải chịu phạt thay em."
Vừa nói, anh ta vừa đặt cây roi thép lên bàn trà: "Cháu biết hôm nay chú Lâm không có tâm trạng, cây roi này cháu để ở chỗ chú, Diệc Phưởng sẵn sàng chịu phạt bất cứ lúc nào."
Lâm Tổ Vọng nhìn anh ta rồi lại nhìn cây roi trên bàn, dù có tức giận đến đâu, ông ấy cũng chỉ có thể chuyển hoá tất cả thành một tiếng thở dài.

Tất nhiên ông ấy vẫn còn tức giận, nhưng ông không thể trực tiếp xả giận vào Hứa Diệc Phưởng được.
Lâm Nhiễm cũng giả vờ thở dài.
Đây quả thực là một kẻ có năng lực.
Người này chưa chắc đã thực sự muốn cưới cô.

Nhưng một khi anh ta làm vậy thì sẽ có một số hành động tiếp theo...!Chỉ cần anh ta làm hết việc này đến việc khác, thì cô sẽ không còn cảm thấy có gì kỳ lạ nữa.

Với thủ đoạn của người này, anh ta có thể qua mặt người ba chân chất thật thà của cô, quả là không hề dễ dàng chút nào.
Nhưng muốn dỗ cô thì mơ đi.
Cô giả vờ thở dài rồi nói: "Mọi chuyện đang rối tung rối mù lên, anh nói đi nói lại cũng là thấy việc bản thân làm sai nên trong lòng bất an chứ gì? Nhưng người làm việc xấu như anh còn muốn được người bị hại chúng tôi đến an ủi à? Vẫn là chuyện trở thành chồng sắp cưới của tôi...!Nhưng vị trí chồng sắp cưới đối với tôi rất quý giá, không phải là thứ mà ai muốn làm thì làm.

Trước đây, nhị thiếu gia nhà họ Hứa các anh… ừm, không tính.

Cứ xem như tôi giận dỗi chồng sắp cưới cũ rồi làm ầm ĩ lên, sau đó tôi tỉnh ngộ liền hủy bỏ hôn ước.

Tóm lại là không phải ai cũng có thể làm chồng sắp cưới của tôi.

Hơn nữa, để những người bị hại là chúng tôi bồi đắp và an ủi tâm hồn của kẻ có tội, có phải mặt dày quá rồi không, được đằng chân lân đằng đầu hả? "
Mọi người: "..."
Ba Lâm, Phương Bích Trân và em trai Lâm cũng bị sốc, như thể họ bị lừa và sau đó bị tát cho một cái tỉnh cả người.
"Đi, đi đi."
Ba Lâm không muốn nhọc lòng nhằm vào cái nhà này nữa, nói: "Các người đi đi, đừng nói gì nữa, cũng tạm thời đừng gặp nhau nữa, thấy là phiền.

Vẫn là nên giữ thể diện cho mọi người!"
Hứa Diệc Phưởng bị Lâm Nhiễm nói thế mà không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, bị Lâm Tổ Vọng ra lệnh tiễn khách mà cũng chẳng có chút bực bội gì.
Anh ta chỉ cúi đầu thật sâu trước Lâm Tổ Vọng và đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, anh ta nói với Lâm Nhiễm: "A Nhiễm, tôi biết rằng tôi đột nhiên ngỏ lời hỏi cưới em vào lúc này là chuyện rất nực cười và ngu ngốc, nó tệ đến mức không thể tệ hơn.

Nhưng đối với tôi mà nói, nếu bây giờ không nói ra, e rằng sau này cũng sẽ không còn cơ hội."
"Khi A Lâm trở về bến cảng, tôi không lúc nào thôi hối hận.

Vì sự hèn nhát, thiếu tự tin, lo được lo mất của tôi, khi trong nhà quyết định đến nhà họ Lâm hỏi cưới cho A Lâm, tôi đã không ngăn cản.

Tôi mặt dày hỏi cưới em với chú Lâm bởi vì làm người phải có chữ tín, phải làm được những gì mình đã hứa.


Nhấn để mở bình luận

Thập Niên 60 Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Đại Lão Hương Giang